Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2805 - Chương 2805 - Phi Hảo Tửu Bất Ẩm (1)

Chương 2805 - Phi Hảo Tửu Bất Ẩm (1)
Chương 2805 - Phi Hảo Tửu Bất Ẩm (1)

Chương 2805 : Phi Hảo Tửu Bất Ẩm (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trên đan bệ.

Khương Vô Hoa vỗ tay mà cười, trên mặt tràn đầy vui mừng.

Khương Vô Tà vừa cười vừa lắc đầu, lột vỏ một quả bạch quả trắng muốt, há miệng nuốt hết trong một ngụm.

Khương Vô Hoa là người duy nhất ngồi thẳng, tay đặt lên đầu gối, không thực hiện thêm bất kỳ động tác nào. Niềm vui tràn đầy, tất cả đều ở trong đôi mắt phượng của nàng, cho đến hôm nay, không còn ai có thể nghi ngờ nhãn quang của nàng nữa.

Câu nói “Một người được gọi là anh hùng, là người có khả năng biến những điều không thể thành có thể”.

Gần như đã chuyển từ một thông điệp hoa mỹ sang miêu tả chân thực về Khương Vọng.

Và để giành được lời hứa của Khương Vọng lúc ban đầu, nàng đã không ngần ngại đầu tư tất cả các nguồn lực của mình ở hải ngoại - đây được coi là một canh bạc liều lĩnh vào thời điểm đó, nhưng bây giờ nhìn lại, đó lại là một khoản đầu tư sinh lãi khổng lồ gấp trăm nghìn lần?

Trồng xuống một Thanh Dương Nam, mà lại gặt hái được một Võ An Hầu!

Nhìn vào lịch sử của Tề quốc, cũng không có mấy người có thể ở độ tuổi của Khương Vọng, mà đạt được thành tích như thế.

Bỉnh bút thái giám Khâu Cát, đã đích thân khoác lên người Khương Vọng hoa quý mãng bào để thể hiện thân phận của Võ An Hầu.

Hay như vị bình bút thái giám Trọng Lễ Văn thân thuộc với gã, đã vì Quán Quân Hầu Trọng Huyền Tuân khoác y phục kia. Càng trong những chi tiết này, lại càng thấy được sự ân thưởng của Thiên Tử.

Người Tề quốc ưa chuộng màu tím, hầu phục này cũng lấy sắc tím làm nền, tôn quý không thể nói nên lời. Ở phía trước và sau lưng, Cửu Mãng như nuốt lấy mây mù.

Sơn hà vạn lý ở góc áo bào, tinh ảnh như mơ như ảo, chỉ hiện ra khi di động đi lại.

Phủ lên bộ thanh y tiêu sái, tự nhiên hiện lên một sự phong lưu của vương hầu!

Một khi phủ bộ y phục này lên, thì đã là đỉnh cấp của nhân quân. Có thể nhìn thẳng vào đại phu Triều Nghị, nhìn thấy thống soái của Cửu Tốt cũng không cần tránh đường, có tư cách tham dự nghị sự ở Chính Sự Đường, giống như Thượng Khanh Ngu Lễ Dương kia.

Trong tiếng sơn hô hải khiếu, hai vị quân công hầu gia trẻ tuổi nhất trong lịch sự Tề quốc, đều vô cùng ung dung. Họ nhìn nhau và tạm thời bước sang một bên.

Mà lúc này, vị chủ soái phạt Hạ lần này, chứng đạo Chân Quân ở Hạ địa – Tào Giai, giờ phút này tiến vào quảng trường, đi lên đài cao.

Tề Thiên Tử tọa lạc trên long ỷ cao cao tại thượng, nhìn xuống bên dưới, chậm rãi nói: “Tào khanh vất vả.”

Tào Giai thân khoác áo giáp, chắp tay hành lễ, chỉ nói: “May không nhục mệnh!”

Cuộc đối thoại giữa quân thần chỉ vỏn vẹn tám chữ, nhưng sự tin tưởng giao phó lẫn nhau trong suốt thời gian đó, đều không cần phải nói.

Thiên Tử vì thế phất tay áo, Giang Nhữ Mặc mở ra một chiếu thư khác, đây là chiếu thư thứ ba và cũng là chiếu thư cuối cùng mà Giang Nhữ Mặc, tướng quốc của Đại Tề đế quốc, hôm nay đích thân đọc.

Khuôn mặt của ông ta quá khoan dung độ lượng, giọng nói của ông ta cực kỳ dịu dàng. Tuy nhiên, vào thời điểm này, lại hành thiên tẩu địa, hùng chấn vũ nội –

“Năm xưa, khi Thái Tổ khai quốc, lập gia không quá mười một hộ, hai mươi mốt năm định sơn hà mãi cho đến khi Vũ Đế phục quốc, tất cả mọi thứ được sử dụng chỉ là không quá ba vạn binh lính, ba mươi bảy trận chiến phục xã tắc, ban đầu trẫm thân là thái tử, khoác giáp quét sạch tứ quốc. Cường quốc kéo đến, quốc gia lại diệt vong. Thời đó, có Hạ đế Tự Nguyên, càn quét vũ nội, thôn tính đông nam, thiên hạ ai dám ngăn cản,

Trẫm nâng kiếm kháng cự, khuynh quốc mà chiến, chém chết Tự Nguyên, quét sạch sáu đạo quân, nuốt trọn Đông Vực, lập thành bá nghiệp, Tề quốc từ đó được xưng là Đông quốc!

Lú đó thế gian đại tranh, có sáu quốc gia bá chủ, tinh la tiểu quốc, lâm lập cổ tồn, tranh giết động chút là trăm vạn.

Danh tướng trong thiên hạ, há giống tinh hải? Chỉ có một vài người, mới có thể chỉ huy trăm vạn binh!

Nay có Tào Giai, có thể cáng đáng việc này.

Dẫn triệu quân, một trận diệt Hạ. Thành toàn nỗi tiếc nuối cũ của trẫm, quán thông đông nam.

Như Thái Tổ có Phụng Thiên Thập Thần, như Vũ Đế có Trấn Quốc Thất Tướng, còn trẫm có Tào Giai!

Dùng ba vạn hộ phong Đốc Hầu, thế đại tập chi*!”

*truyền từ đời này sang đời khác

Tào Giai thụ phong ba vạn hộ thế tập hầu, một bước trở thành huân tước hàng đầu của đế quốc Đại Tề. Với tước vị, quyền lực và địa thế như vậy, từ nay về sau, hắn ta có thể ngang hàng cùng đứng cùng ngồi với Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.

Chẳng hạn như phong hầu của Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng, là hầu tước kết thúc trong một đời, không thể truyền lại cho tử tôn hậu đại.

Còn “Đốc Hầu” của Tào Giai, lại là thế tập hầu tước.

Tất nhiên, nó vẫn kém hơn một chút so với thế tập võng thế Bác Vọng Hầu và Cửu Phản Hầu.

Bởi vì đây là thế tập đệ thế, mỗi một thế hệ kế thừa, đều sẽ giáng chức một bậc,

Nhi tử của Tào Giai, sẽ là bá tước, tôn tử sẽ là tử tước.

Nhưng đơn tự hầu này, lại cao quý hơn song tự hầu. Ngay cả Thạch Môn Lí thị,cũng không có thực ấp ba vạn hộ,

Đặc biệt là trong tờ chiếu thư này, Tề Thiên Tử đã trực tiếp so sánh Tào Giai với Phụng Thiên Thập Thần của Tề Thái Tổ và Trấn Quốc Thất Tướng của Tề Vũ Đế, những nhân vật này, sau khi chết linh vị đều được đặt ở thái miếu nhận hương hỏa. Hai điện Phụng Thiên và Trấn Quốc, đều được xây dựng cho những vị công thần này.

Tề Thiên Tử gần như đã nói rõ rằng trong tương lai, thái miếu nhất định sẽ mở một điện khác, hoặc là sẽ xếp cùng với Phụng Thiên và Trấn Quốc.

Hoặc là nó sẽ nằm cao hơn, và Tào Giai chắc chắn sẽ được ghi danh ở trong đó!

Đây không chỉ là một vinh dự tối cao, mà còn có ý nghĩa phi thường trong thế giới vĩ lực cuồn cuộn này.

Cái gọi là Phụng Thiên Thập Thần, Trấn Quốc Thất Tướng, đều đã chết vì nhiều lý do khác nhau.

Giống như tu sĩ càng cường đại, thì một khi bị thương, lại càng khó lành. Càng lầ một cường giả, thì một khi thân chết đạo tiêu, thì lại càng biến mất một cách triệt để.

Bình Luận (0)
Comment