Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2811 - Chương 2811 - Đã Từng Tuổi Trẻ Áo Xuân Mỏng (2)

Chương 2811 - Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (2)
Chương 2811 - Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (2)

Chương 2811: Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ra khỏi Tắc môn khoảng chừng hơn mười dặm, liền có thể thấy được cửa lâu.

Cánh cửa đá cao lớn đứng lặng ở đây, đã trầm mặc ngàn năm. Không có quá nhiều hoa văn phức tạp, chất phác mà đại khí, bao trùm cả thời gian.

Bên trên cổng chào có khắc bốn chữ "Tắc Hạ Học Cung", là do Tề Võ Đế năm đó đã hạ bút. Nó cũng không mang theo kim qua thiết mã (1), cũng không giấu đi mũi nhọn ẩn thế, mà ngược lại, có một loại tùy hứng tự nhiên, thoải mái tự tại.

(1) Kim qua thiết mã: tư thế hào hùng.

Vẻn vẹn chỉ lấy bức chữ này để nói, thay vì nói là đế vương, là danh tướng thì ngược lại lại càng giống một danh sĩ cuồng sinh nào đó thì hơn.

Đối với nhân vật truyền kỳ này, Khương Vọng đã nhận biết từ lâu.

Giờ phút này, đứng dưới cổng chào, hắn không khỏi nán lại chiêm ngưỡng tấm hoành phi lưu giữ nét chữ tinh tế này.

Giáo tập Lỗ Tương Khanh, vốn được xưng là nghiêm khắc, vừa mới bước ra khỏi học cung, thấy một màn này, bổn ý muốn lớn tiếng quát hỏi lúc đầu cũng phải nghẹn lại.

Yên lặng đứng đợi ở một bên.

Tuy nói nhập học cung, luận thầy trò, tôn ti có thứ tự... Nhưng Võ An Hầu đây không phải còn chưa tiến vào học cung sao?

Mà nói thế nào.... Không hổ là quân công hầu trẻ tuổi nhất Đại Tề, không hổ là Võ An Hầu! Nhìn hắn tôn kính Võ Đế cỡ nào, lại có ngộ tính đến mức nào kia chứ, nhìn ánh mắt chăm chú kia của hắn, góc mặt kiên định, hiển nhiên là hoàn toàn có thể cảm thụ được thần vận từ bốn chữ này của Võ Đế.

Khó có được, khó có được.

Người trẻ tuổi ưu tú như vậy, quả thực ít thấy!

Tính đặc thù của Tắc Hạ Học Cung hoàn toàn ngăn cách cảm giác của Khương Vọng. Đến mức phải chậm mấy hơi, hắn mới phát hiện ra vị Giáo tập cao tuổi này đã đến.

Hắn vội vàng cúi người hành lễ: "Vị tiên sinh này, xin hỏi tôn húy? Ta tên Khương Vọng, phụng mệnh thiên tử đến học cung."

Quả thực lễ phép!

Lỗ Tương Khanh rất hài lòng, trên gương mặt vốn nghiêm nghị lâu năm cũng chậm rãi hiện ra nụ cười: "Lão hủ họ Lỗ, là người ở quận Nhạc An. Năm Nguyên Phượng thứ 19, vì cai quản có công nên thành tượu kim khu ngọc tủy. Về sau tiến vào Thuật viện, dốc lòng nghiên cứu đạo thuật quân trận vì nước nhiều năm, Hổ Nhạc Khiếu Hải chính là do năm đó lão hủ nghiên cứu ra được, đến nay quận binh ở thương quận vẫn còn đang áp dụng. Năm Nguyên Phượng thứ 37, tiến vào Tắc Hạ Học Cung, đảm nhiệm Giáo tập cho dến nay, chỉ chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua! Nhắc đến thì, Dưỡng Tâm Cung chủ, Trường Sinh cung chủ, ta đều đã dạy qua."

Ông ta vốn còn muốn giảng thêm một đoạn sự tích trên chiến trường năm đó của mình, nhưng chợt nhớ tới công lao của vị Hầu gia trẻ tuổi trước mặt, cuối cùng đành tiếc nuối bỏ qua.

"Lỗ tiên sinh." Khương Vọng nổi lòng tôn kính: "Khương Vọng tới trễ, đã khiến ngài phải chờ đợi rồi, quả thực là không nên."

"Ha ha ha, đừng nhắc tới những việc này nữa." Lỗ Tương Khanh nhìn thoáng qua nam nhân tướng mạo xấu xí đứng bên cạnh hắn, cười nói: "Bảo thuộc hạ của ngươi trở về đi, bây giờ ta dẫn ngươi vào học cung."

"Ách, đây là thư đồng của ta." Khương Vọng giải thích nói: "Cơ sở tu hành của ta không chặt chẽ, bệ hạ đặc cách cho ta mang theo một thư đồng nhập học cung."

Cái này thật ra là một danh ngạch thiên tử ban riêng cho hắn, xem như là ưu đãi dành cho Võ An Hầu.

Thế là hắn mang theo... Liêm Tước.

Thoạt đầu Lỗ Tương Khanh chỉ nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy quá xấu, tưởng rằng là thuộc hạ cũ của Võ An Hầu trên chiến trường.

Bây giờ xem lại...

Lại vẫn không bằng cái nhìn thoáng qua trước đó.

Ông ta khó nén khỏi kinh ngạc: "Thư đồng lớn vậy à?"

Ông ta vốn cũng không có ý xấu gì. Ngụ ý, Võ An Hầu ngươi dù có muốn che chở một người thì cũng nên tìm người trẻ tuổi, có tiền đồ mới đúng, như thế mới xứng đáng với danh ngạch gia nhập học cung quý giá này.

Liêm Tước khó chịu nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được, lên tiếng: "Tiên sinh, ta cùng tuổi với Khương Vọng!"

"A, cái kia... Vậy đi thôi."

Lỗ Tương Khanh tiện tay kết ấn, liền thấy phía sau cổng chào cao lớn chậm rãi hiện lên một con đường lát đá xanh, uốn lượn nối thẳng vào trong sương mù. Giữa màn sương có mây khói lượn lờ là cung đài lầu các mơ hồ, giống như tiên cảnh.

Vị Giáo tập già của Tắc Hạ Học Cung này, vừa đi trước dẫn đường, vừa như có như không giải thích với Khương Vọng: "Ra vào Tắc Hạ Học Cung có một bộ ấn pháp chuyên dụng, mỗi ngày đều khác nhau. Hôm nay là Ất Ngọ Ấn."

Lấy cảnh giới thần nhi minh chi hiện tại của Khương Vọng, sau khi đạp lên con đường lót đá xanh này, liền cảm nhận được sự khác biệt!

Tất cả tu sĩ đều biết, đạo nguyên sinh ra là do ý cùng lực dung hợp hoàn mỹ, là phản hồi chân thật nhất của vạn vật chi linh với thiên địa bản nguyên, cũng là... "Đại đạo chi sơ."

Mà bên ngoài loại khái niệm trừu tượng này, là một quá trình sản sinh cụ thể hơn, có thể diễn tả thế này. Cái gọi là đạo nguyên là do tu hành giả sử dụng ý chí thống hợp của mình, hòa tan khí huyết cùng thiên địa nguyên lực, do đạo toàn cùng đạo mạch chân linh tinh luyện thành bên trong nhục thân.

Thiên địa nguyên lực ở bên trong là cơ sở sản sinh đạo nguyên, bên ngoài là sự bảo toàn của đạo pháp. Dưới hoàn cảnh bình thường, nó tồn tại dưới dạng như không khí, ở khắp mọi nơi nhưng lại mỏng manh đến gần như không thể nào cảm giác được.

Gần như tất cả các thế lực cường đại đều sẽ lấy pháp trận ngưng tụ thiên địa nguyên lực, làm cho nó càng thêm nồng đậm.

Nhưng nơi mà Khương Vọng đã từng cảm nhận được thiên địa nguyên lực nồng nặc nhất cũng không giống như giờ phút này, chẳng khác nào như dòng nước trôi, tùy ý cọ rửa thể phách!

Hoàn toàn không cần phân tâm, mỗi một lần hít thở tức là nhận được thiên địa nguyên lực nồng đậm.

Đương nhiên, bản thân tu sĩ mới là căn bản, dù cho thiên địa nguyên lực có nồng đậm hơn đi nữa cũng không thể nào giúp đột phá cảnh giới tu hành. Mà chỉ đơn giả là gia tốc sự ngưng tụ đạo nguyên, có lợi ích vô cùng lớn cho Du Mạch Cảnh cùng Chu Thiên Cảnh.

Chân chính để Khương Vọng động dung là từ sau khi hắn tiến vào Tắc Hạ Học Cung, lập tức sinh ra một loại cảm nhận giống như hắn cách chân tướng của thế giới... Càng gần!

Nếu như nói, ở bên ngoài Tắc Hạ Học Cung hắn cách bản chất thiên địa một mảnh biển, như vậy, bây giờ chỉ còn cách một con sông. Mặc dù vẫn còn rất xa xôi nhưng đã có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh bờ bên kia.

Với tu vi hiện tại cảu hắn, không thể nào xuất hiện ảo giác được.

Nói cách khác, tu hành trong trong Tắc Hạ Học Cung, có thể trợ giúp thể ngộ Động Chân!

Đây là kinh người đến cỡ nào?

Bình Luận (0)
Comment