Khương Vọng còn không kịp phản ứng trước lời nói của y thì Liêm Tước đã ấn ra ấn quyết, kiếm trận mở ra!
Trước đó khi bọn họ tiến vào, chỉ mở một con đường nhỏ. Mà lúc này, Liêm Tước đã mở ra cả tòa kiếm trận, tuy kiếm khí như rừng, lại không thể ngăn cản tầm mắt.
Kết quả là, cả tòa lò kiếm, bao gồm Liêm Tước và Khương Vọng trước lò kiếm, đã lập tức lộ ra trước vô số những ánh mắt.
“Liêm Tước!”
“Liêm Tước thiếu gia!”
“Liêm Tước ca! Bên này!”
“Tước nhi, là Tước nhi, thật tiền đồ, đại tiền đồ!”
Thành Nam Dao là thành thị của đúc binh sư.
Danh khí xuất thế là việc trọng đại lớn nhất của cả tòa thành thị.
Trừ khi thật sự không thoát thân được, gần như tất cả mọi người đều tụ tập ở lân cận Liêm gia. Cho dù không nhìn thấy dáng vẻ của danh khí, cũng muốn dính chút phúc khí này.
Mà có tư cách vây quanh bên ngoài lò kiếm, tự nhiên đều là tộc nhân của Liêm thị.
Phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là đầu người. Trong tai nghe thấy, tất cả đều là khen ngợi.
Phảng phất những lời châm chọc mỉa mai trước đó mà Liêm Tước nghe được trong tộc, đều chỉ là một bọt nước tan vỡ.
Liêm Tước nắm lấy thế Đạo Mạch Đằng Long, uy thế đúc thành danh kiếm, mọi nơi chắp tay hành lễ.
Y ngay thẳng không biết ăn nói, nhưng khi nở mày nở mặt cũng khó tránh khỏi hân hoan.
Trải qua khoảng thời gian này ở chung, Khương Vọng càng hiểu biết thêm về Liêm Tước.
Địa vị của cái tên này ở Liêm thị cũng tương tự như Trọng Huyền Thắng ở bổn gia, đều là dòng chính chủ mạch, nhưng cũng không phải người thừa kế hàng đầu.
Mà so với Trọng Huyền Thắng thì Liêm Tước chẳng hề có dã tâm gì. Y chỉ say mê chuyện đúc binh, không cảm thấy hứng thú với những chuyện khác, cho nên được sống thoải mái hơn một chút.
Nhưng có một số việc, không phải y không muốn tranh thì người khác sẽ để y yên ổn.
Tựa như y vào bí cảnh Thiên Phủ chỉ đơn thuần là muốn tìm kiếm đột phá, kết quả thất bại trở về lại lập tức rơi vào khốn cảnh dư luận.
Nhưng mà, hiện tại đúc thành Trường Tương Tư, địa vị của y cơ bản đã được củng cố.
Lúc này nếu thật sự động tâm với vị trí tộc trưởng, cơ hội cũng sẽ tăng nhiều. Nhưng lấy tính cách của y mà nói, thật ra cũng là họa phúc khó lường.
Lúc này, đám người tránh ra, một lão giả cao lớn mặt đỏ thẫm đẩy người bước đến, phía sau có một đám người mênh mông cuồn cuộn đi theo.
Liêm Tước khom người lễ nói: “Tộc trưởng!”
Làm bằng hữu của Liêm Tước, Khương Vọng thực thủ lễ mà cúi người chào theo một cái.
“Tốt, tốt! Tiểu Tước Nhi có tiền đồ!”
Đại tộc trưởng Liêm Chú Bình của Liêm thị lớn tiếng mà khen, nói xong thì quay về hướng Khương Vọng, đương nhiên đa số lực chú ý đều nằm ở Trường Tương Tư trên tay Khương Vọng: “Vị này chính là bằng hữu của ngươi Khương Vọng đúng không?”
Cũng không đợi Khương Vọng trả lời, ông ta lại khen ngợi: “Tuyệt, thần thông đáng mong đợi, thiếu niên anh hùng! Cũng xem như không bôi nhọ kiếm này.”
Khương Vọng chỉ đành khiêm tốn đáp: “Ngài quá khen.”
“Tới, lấy đến đây đi.” Liêm Chú Bình vươn tay, khung xương tay ông ta thô to, trông có vẻ cực kỳ mạnh mẽ.
“Hả...” Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn luôn Trường Tương Tư của lão nhân này, Khương Vọng không khỏi nắm chặt trường kiếm.
“Yên tâm, không phải giành kiếm của ngươi.” Liêm Tước ở bên cạnh chọt chọt hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sau khi đúc thành kiếm khí, còn cần quấn lấy cán, buộc lấy tua, phối với vỏ. Sau đó tế tổ cáo thiên, sau khi hoàn thành những chuyện này thì đúc binh mới coi như toàn lễ. Đến lúc đó thanh kiếm này mới có thể trở lại trong tay ngươi.”
“A, phiền toái như vậy sao?” Vẻ mặt Khương Vọng thật không tình nguyện.
Theo ý của hắn, cầm kiếm xong đi luôn là được rồi. Cán thì tự mình quấn, tua thì tự mình buộc, vỏ cũng tự mà phối, cớ sao lại phải chậm trễ thời gian ở chỗ này nữa.
Ánh mắt của những lão nhân Liêm thị nhìn Trường Tương Tư đều rất không thích hợp.
“Bảo ngươi giao thì ngươi giao đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Thanh kiếm nổi bật như vậy còn có thể chạy đi mất hay sao?”
Tiểu tử này lộ ra dáng vẻ keo kiệt thế này, nếu không phải đang đứng trước nhiều người như vậy, Liêm Tước thật hận không thể đá hắn một chân.
Nếu là kiếm bình thường thì tất nhiên không cần phiền toái như vậy. Nhưng đây chính là danh khí, binh khí đã định trước sẽ vang danh khắp các nước, sao có thể không gióng trống khua chiêng kia chứ!
Đương nhiên, Liêm Tước cũng muốn thuận tiện để hắn kiến thức cái gì gọi là Đằng Long Cảnh.
Bằng không chỉ sợ sau này không có cơ hội. Chờ đến khi Khương Vọng cũng đẩy ra Thiên Địa Môn, dựa vào thần thông đã sớm cảm ứng được, chỉ sợ sẽ nhanh chóng gõ mở được Nội Phủ.
Liêm Tước cũng đã lên tiếng, cho dù Khương Vọng không nỡ, nhưng vẫn đưa Trường Tương Tư chưa kịp cầm nóng tay ra ngoài.
Đừng thấy Liêm Chú Bình tuổi tác đã rất cao, nhưng thân thủ lại rất linh hoạt. Ông ta nhận Trường Tương Tư xong, quay người một cái đã biến mất tăm.
“Không phải, ai!”
Khương Vọng có chút sốt ruột.
“Không sao không sao, đi đến từ đường đi.” Liêm Tước an ủi mà vỗ bờ vai của hắn: “Về sau ngươi phải cố gắng nỗ lực. Tương lai của Trường Tương Tư quyết định bởi tương lai của ngươi.”
Nhiều ngày ở chung với nhau, hai người đồng tâm đúc kiếm, đã trở nên rất thân cận.
Tiếng nói của Liêm Tước tràn ngập chờ mong: “Cũng không biết tương lai nó có thể bước vào Danh Khí Phổ không, có thể xếp được thứ hạng mấy nữa!”
Danh Khí Phổ chính là bảng xếp hạng danh khí trong thiên hạ, một phổ chỉ lấy một trăm vị trí đầu tiên.
Thật ra trong cả thiên hạ, từ trước đến này, Danh Khí Phổ cũng không có một xếp hạng cực kỳ chính xác và được khắp nơi tin phục.
Nhưng bởi vì sức ảnh hưởng ở một mức độ nào đó, lại không thể không có một bảng xếp hạng như vậy.
Quyền lên tiếng đương nhiên là nằm trong tay các cường quốc trong thiên hạ như Cảnh, Tần, Sở, Tề, nhưng đến mỗi một quốc gia cụ thể nào đó thì bảng xếp hạng lại có khác biệt.
Danh khí xếp hạng không chỉ quyết định bởi bản thân danh khí, càng quyết định bởi người nắm giữ.
Đa số thời điểm, cường giả đỉnh cao thiên hạ đều được dùng để uy hiếp, không có khả năng tùy tiện phân chia sinh tử. Trước khi thật sự giao thủ, ngay cả bọn họ cũng rất khó đoán ra ai thắng ai thua.
Danh Khí Phổ mà các quốc gia sắp hàng đều nhất định sẽ thiên hướng cho cường giả của quốc gia mình, khác nhau chỉ ở mức độ mà thôi.
Tỷ như Danh Khí Phổ của Tề Quốc, xếp hạng đầu tiên chính là “Phúc Quân Sát Tướng” Khương Mộng Hùng, đó là một đôi chỉ hổ, một bên là “Phúc Quân”, một bên là “Sát Tương”.