Chương 2838: Điểm Đôi Môi Đỏ Mọng (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi cũng rất ghét bỏ ta phải không?” Có một lần tiểu mập mạp, hai mắt hồng hồng, tức giận hỏi: “Ngươi cũng là vạn bất đắc dĩ mới phải đi theo ta phải không?”
Lúc đó, nàng lấy hết dũng khí, nhéo gương mặt mập mạp của hắn ta một cái: “Ta cảm thấy ngươi thật đáng yêu.”
Nghĩ tới đây, Thập Tứ nở nụ cười.
Nhưng sau khi cười, lại có chút khổ sở.
Khổ sở không phải mới bắt đầu từ ngày hôm nay.
Cũng không phải bắt đầu từ lần nói chuyện lần trước với lão hầu gia.
Khi chiến đấu với Vương Di Ngô lần đó, thời điểm nàng đã cố gắng hết sức nhưng ý thức vẫn dễ dàng bị đánh tan. Lúc đó, suy nghĩ cuối cùng của nàng là – Thắng ca phải làm sao bây giờ?
Khi Trọng Huyền Thắng hái xuống Pháp Thiên Tượng Địa thần thông, hái xuống Trọng Huyền thần thông, đế uẩn của danh môn Trọng Huyền thị càng ngày càng trở nên cụ thể hơn trong thân thể hắn ta. Khi nàng phát hiện ra rằng, cho dù nàng cố gắng đến thế nào đi nữa, cũng vẫn bị kiên định kéo dài khoảng cách.
Trên chiến trường phạt Hạ, Khương Vọng có thể nhấc kiếm đấu Thần Lâm, mà nàng chỉ có thể trốn trong quân trận, khi cống hiến ra đạo nguyên và khí huyết của chính mình, nàng cảm thấy rất khổ sở.
Hóa ra... nàng đã không thể bảo vệ hắn ta được nữa rồi.
Ý nghĩa cuộc sống của nàng không còn rõ ràng, lý tưởng nhân sinh của nàng cũng dần xa tầm với.
Thật là một sự thật tàn khốc đến nhường nào!
Có lẽ là không thông minh, hoặc là cố tình tránh né. Nàng nhận thức được những điều này, nhưng lại cố giấu mọi thứ đằng sau lớp thiết giáp của bản thân.
Cho đến ngày hôm đó, khi lão hầu gia triệu nàng tới phủ, nói với nàng rằng, nàng là một người rất quan trọng đối với Trọng Huyền Thắng... và Trọng Huyền Thắng – người sẽ trở thành tập tước Bác Vọng hầu, nên có một lựa chọn tốt hơn và một tương lai tươi sáng hơn.
Lão hầu gia đã mô tả cho nàng cách mà thế giới này vận hành, và lịch sử đã để lại cho nhân loại những bài học như thế nào.
Lão hầu gia nói cho nàng biết, người đảm nhiệm vị trí phu nhân Bác Vọng hầu sau này, nên là nữ tử như thế nào, nên có gia thế như thế nào, nên đem đến cho Trọng Huyền Thắng sực trợ lực như thế nào...
Bộ thiết giáp của nàng đã bị dỡ bỏ.
Nàng như trở lại cái thời còn nhỏ rụt rè e sợ, quay lại cái thời ôm chặt gối phát run.
Trước khi đứng ra bảo vệ Trọng Huyền Thắng, nàng thực sự rất sợ hãi.
Bây giờ, nàng bắt buộc phải nhìn vào thế giới hiện thực, bắt buộc phải đối mặt với thực tế của thế giới.
Bộ thiết giáp đó đã bảo vệ nàng và Trọng Huyền Thắng, đồng thời cũng che giấu sự rụt rè của nàng.
Nàng dùng hồng trang để đợi Trọng Huyền Thắng, và rời đi một mình trước bình minh.
Sự dũng cảm cuối cùng, là dùng đêm dài dằng dặc để nói lời cáo biệt.
Nàng đã hạ quyết tâm, từ giờ trở đi phải dũng cảm xông xáo thiên hạ, cố gắng tu hành.
Nhưng lúc này ——
Nàng nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cảm thấy hơi bối rối.
“Đi nhiều ngày như vậy, hẳn là ta đã ra biển rồi.”
Nơi này tựa hồ đã từng thấy qua, nhưng tựa hồ cũng chưa từng thấy qua, biển hướng đông, nàng nhớ rất rõ ràng. Hai năm trước đây, nàng đã từng bồi Trọng Huyền Thắng đi đảo Huyền Nguyệt đấy.
Trong lòng nàng hiểu rõ.
Chỉ cần tiếp tục đi về phía đông, trong thời gian ngắn là có thể đến quận Lâm Hải, chỉ cần tùy tiện tìm một bến tàu, ngồi lên thuyền là được rồi. Ra biển rất đơn giản.
Đợi đã...
Phía đông là phía nào?
Váy dài rất bất tiện khi đi lại…
Nàng thực sự muốn trốn trong bộ thiết giáp, nhưng nàng đã hứa sẽ đối mặt trực diện với thế giới này, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Thập Tứ lại vực lại dũng khí.
Nhưng câu hỏi đặt ra là...
Phía đông là phía nào?
Thập Tứ tốn công sức suy nghĩ rất lâu, mới nhớ tới việc hình như có thể thông qua vòng tuổi của cây để đoán phương vị.
Nhìn xung quanh một chút, sau đó nhấc trọng kiếm lên, chém ngã một thân cây.
Quả nhiên thấy được vòng tuổi!
Nhưng vấn đề là...
Phía nào chỉ hướng đông? Là bên rộng bên kia, hay bên ngắn đó đây?
Quên đi, đi về phía tây cũng được, có thể đi Cảnh quốc, có thể tới Vạn Yêu Môn tu hành.
Tóm lại, cứ nhắm thẳng về một hướng mà đi, thì cũng sẽ không lạc đường.
Nghĩ như thế, Thập Tứ lại lên đường.
Nhưng bước chân của nàng rất nhanh lại dừng lại.
Nàng thấy một người, đứng ở cách đó không xa.
Đó là một nam tử vóc người trung bình, tóc buông xõa, sắc mặt bình tĩnh, không tức giận mà lại lộ ra uy nghiêm, trên người ẩn ẩn có lôi quang.
Người này tên là Lôi Chiêm Càn, nàng có quen biết hắn ta.
Trước đây rất hung dữ, sau này bị Vọng ca đánh bại mấy lần, đã hoàn toàn bị khuất phục.
Thắng ca và Vọng ca thậm chí còn từng khi dễ hắn ta khi ở thái y viện.
Sau tang lễ của thập nhất điện hạ, hắn ta đã rời khỏi Lâm Tri, rất lâu cũng không thấy quay lại, cũng không còn hoạt động mạnh trong chốn quan trường nữa, cứ như đã mai danh ẩn tích.
Không ngờ lại gặp nhau ở đây...
Thập Tứ nắm chặt thanh trọng kiếm, không nói gì.
Mặc dù hai bên không phải là kẻ thù, nhưng Thắng ca đã từng nói, không thể không có lòng phòng bị người khác. Nàng một mình xuất môn, phải giữ vững cảnh giác mới được.
Nhưng Lôi Chiêm Càn chỉ thờ ơ liếc nhìn nàng một cái, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, sau đó quay người đi vào xa hơn trong khu rừng.
Thập Tứ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù nàng không sợ người này, nhưng không nhất định có thể đánh thắng hắn ta, Lôi Tỷ thần thông vẫn rất lợi hại mà.
Nói đi lại nói lại…tại sao lại gặp Lôi Chiêm Càn nhỉ?
Tộc địa của Lôi thị ở đâu nhỉ?
Hay là Lôi Chiêm Càn cũng muốn xuất hải?
Lúc nãy có phải là nên thuận tiện hỏi đường không….
“Ài”
Thập Tứ khe khẽ thở dài một hơi, ra ngoài rồi, mệt quá đi. Nghĩ xong, nàng lại quay lại nhìn vòng tuổi của gốc cây, cuối cùng trong lòng lại có ấn tượng rồi, thế là nàng lại lên đường, nhưng hôm nay định trước sẽ gặp nhiều trắc trở, thiên nhai chi lộ của nàng chốc chốc lại gặp cản trở.
“Thập Tứ cô nương!” Nàng đột nhiên nghe được một tiếng gọi lanh lảnh.
Hốt hoảng nhìn sang, liền thấy một nữ tử từ trong rừng cây vọt tới, dáng người rất uyển chuyển, rất nhanh liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Người nữ tử này mặc kính phục, trên đầu mang một chiếc khăn vuông màu xanh, trông cực kỳ lưu loát.
Đó chính là vị thanh bài bổ đầu thường xuyên đến thăm Dao Quang phường – Lâm Hữu Tà!