Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2856 - Chương 2856 - Dĩ Đạo Hành Võ (1)

Chương 2856 - Dĩ đạo hành võ (1)
Chương 2856 - Dĩ đạo hành võ (1)

Chương 2856: Dĩ đạo hành võ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tình bạn giữa Võ An hầu và cung chủ cung Hoa Anh, vua và dân đều biết, ngược lại cũng không có gì để che giấu, đó là tình bạn có từ đầu.

Cung Hoa Anh Khương Vọng đã tới nhiều lần.

Chỉ là đến vào lúc đêm khuya, lại là lần đầu.

So với cung Trường Sinh không khí cởi mở, phong cách kiến trúc của cung Hoa Anh, lại hơi uy nghiêm hơn một chút, càng thêm khí khái anh hùng. Thường dùng vũ khí làm đồ trang trí, treo đầy áo giáp và cung tên, hầu như không thấy hoa cỏ gì.

Chỉ có cây to, cây to có thể chế thương, có thể làm cung, có thể làm thành cột nhà.

Hiên ngang như vệ binh chắp tay đứng thẳng.

Đi theo lão ẩu tóc bạc bên trong cung Hoa Anh, từng đám thị vệ, thị nữ đều có khí chất quân nhân, nói chuyện làm việc cẩn thận tỉ mỉ, hành lễ cũng rất ngay ngắn.

Vị lão ẩu luôn đi theo bên cạnh Khương Vô Ưu này, hắn không biết tên, chỉ biết có lúc Khương Vô Ưu sẽ gọi bà ấy là “Thân bà”.

Rất giống đang gọi “bà cốt”.

Mặc dù đã gặp rất nhiều lần, nhưng Khương Vọng và bà ta cũng không có giao lưu gì, là một lão nhân tính tình lạnh lùng.

Nơi gặp mặt là diễn võ trường.

Diễn võ trường ở cung Hoa Anh, có thể nói là tòa kiến trúc được dụng tâm nhất trong tòa cung điện này.

Các loại trận văn như cách âm, che giấu hơi thơ, tụ nguyên, đều là thủ bút của danh gia. Còn các loại vật liệu như gạch càng không cần phải nói đến.

Thậm chí trên kệ binh khí bên cạnh diễn võ trường, các loại binh khí như gậy gộc đao thương búa rìu, đều không phải là vật phàm.

Quy mô của cả diễn võ trường, cũng không hề nhỏ hẹp như các diễn võ trường ở các phủ đệ khác, mà có thể chứa được một đội quân bốn năm trăm người cùng nhau huấn luyện.

Đi đến diễn võ trường.

Đã là lúc trăng sáng treo cao, trên trời điểm vài ngôi sao.

Ngày hè trời đêm trong sáng, cứ vậy nối tiếp san sát trên vùng trời cung điện.

Trên diễn võ trường rộng lớn, có một người đang luyện võ.

Tóc dài buộc thành đuôi ngựa, tung bay trong không trung như mũi roi nhọn, quét qua không trung tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.

Nàng ta mặc giáp da, nhưng giáp da cũng không thể che giấu hoàn toàn thân hình kiện mỹ của nàng ta.

Năng lượng có tính chất bạo tạc, được che giấu dưới lớp giáp da.

Nàng ta có một đôi chân tròn trịa mạnh mẽ, đan xen, giẫm trên mặt đất vang lên từng tiếng trầm đục.

Nắm trong tay một thanh họa kích lớn có hơi khoa trương, di chuyển như rồng bay.

Tốc độ của nàng ta cũng không nhanh, không vội vã hoàn thành mỗi chiêu mối thức, giống như dáng vẻ mà nàng ta một đường đi tới hôm nay.

Nhưng mà mỗi một động tác của nàng ta, đều cực kỳ mạnh mẽ.

Cho dù chỉ là xoay người, mỗi một bước chân, cũng giống như dùng hết sức mạnh toàn thân.

Nàng ta dốc toàn lực di chuyển, truy đuổi, chiến đấu.

Không khí bị xé toạc, gió đêm bị đánh tan. Ánh trăng vỡ vụn rơi tán loạn trên người nàng ta.

Khương Vọng nhìn động tác của nàng ta, cảm thấy bên trong cơ thể nàng ta có một con rồng, đang gầm gừ bay lượn.

Đó cũng không phải là ảo giác.

Mà là hình ảnh sức mạnh thật sự.

Khương Vô Ưu hoàn toàn khai phá sức mạnh cột sống rồng, dùng thân người hóa rồng, kéo theo toàn bộ cơ thể, khơi ra trời rung đất sụp. Đây là một loại tu hành không giống chính thống, cũng không giống với võ đạo. Đạo mạch Đằng Long của nàng ta chưa từng thoát khỏi Thông Thiên Hải, thứ gọi là rồng gầm, chính là biển động!

Khi nàng ta rốt cuộc dừng kích thế, trong thoáng chốc, toàn bộ thiên địa đều có một khoảnh khắc tĩnh lặng.

Tiện tay vung lên, họa kích liền bay trong không trung.

Thần kích Thiên Quỷ vừa mới như thần long khiếu ngạo phương thiê, trong khoảnh khắc liền thu lại mọi linh tính, được Thân bà lặng lẽ thu hồi.

Thân bà lùi về sau một bước, liền cầm lấy thanh thần kích Thiên Quỷ này, biến mất trong bóng đêm.

Cung chủ cung Hoa Anh quay đầu lại, màu da màu lúa mạch khỏe mạnh của nàng ta, rất có cảm giác của ánh mặt trời. Trên trán nàng ta lấm tấm mồ hôi, khiến cho nàng ta có một loại gọi cảm rất chân thực.

Nàng ta nhìn về phía Khương Vọng, không nói gì khác, chỉ tiện tay ra chiêu, từ trên kệ binh khí bên sân, lấy đến một thanh trường kiếm.

“Đêm như thế, há có thể bỏ qua?” Nàng ta nói như thế: “Mời Võ An hầu chỉ điểm một chút cho kiếm thuật của bổn cung.”

Tu vi hiện tại của Khương Vô Ưu là Nội Phủ.

Hai năm trước, lúc Khương Vọng ra biển cứu Trúc Bích Quỳnh, kiếm quét đệ tử Nội Phủ của Điếu Hải Lâu, Khương Vô Ưu đang ở Nội Phủ cảnh.

Ba năm trước, lúc Khương Vọng vừa đến Tề quốc, còn chưa mở Thiên Địa môn, Khương Vô Ưu cũng là Nội Phủ cảnh.

Hiện tại Khương Vọng đã thành tựu Thần Lâm, vả lại còn là cường giả trong Thần Lâm cảnh, Khương Vô Ưu vẫn là Nội Phủ cảnh.

Đương nhiên không phải vì thiên tư của nàng ta bình thường, lại càng không phải là vì nàng ta không nỗ lực.

Mà là bởi vì nàng ta đang một mình mở ra một con đường tu hành mới.

Thế gian hiện tại, võ đạo còn chưa thông suốt.

Đệ nhất võ đạo đương thời Vương Ngao, chậm chạp không thể đi đến một bước tuyệt đỉnh kia.

Nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Con đường 26 trọng thiên của võ đạo, đã được mở ra, đó là kết quả mà vô số tu sĩ thiên tài hăng hái tạo nên. Đám mây dày bao phủ trọng thiên thứ 27 của võ đạo, cũng đã tản đi nhiều, bóng hình cung điện ẩn sau đám mây kia, đã lộ ra…

Mọi người hoàn toàn tin rằng, nó sẽ là điểm bắt đầu cho con đường đi từ siêu phàm đến tuyệt đỉnh siêu phàm. Chân chính vì nhân tộc, khai phá ra con đường mới.

Không phải Vương Ngao, thì cũng sẽ có người khác.

Một khi hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này, không chỉ là công đức vì nhân tộc mở ra đường tu hành mới, mà còn có thể khiến vị võ đạo đệ nhất nhân kia, được đẩy đến cấp bậc cao hơn, đặt chân lên vị trí tuyệt đỉnh.

Rất nhiều tu sĩ kinh tài tuyệt diễm, chuyển sang tu võ đạo, cũng vì suy nghĩ muốn xung kích tuyệt đỉnh này.

Dù sao vượt lên tuyệt đỉnh quá khó khăn.

Mạnh như thiên tử của sáu đại bá chủ quốc, cũng không thể siêu thoát tuyệt đỉnh. Hoàng Duy Chân phong lưu nhất hơn 3000 năm nơi đất Sở, trù tính hơn chín trăm năm, cho đến hôm nay, mới nhìn thấy một chút khả năng.

Nhưng những nguy hiểm gặp phải khi mở ra con đường mới, không phải những điều mà người thường có thể tưởng tượng ra.

Trèo lên trong màn sương mù dày đặc, vĩnh viễn không biết phía trước chờ mình là thứ gì, vĩnh viễn không biết nơi nào có đường, vĩnh viễn không biết phương thức mình làm là đúng hay sai, tính mạng nguy hiểm.

Từ khi võ đạo ra đời tới nay, trong dòng lịch sử dài dằng dặc, không phải chỉ có mỗi Vương Ngao, đã vượt qua 24 trọng thiên, có thể sánh vai với cảnh giới Động Chân với tu hành chính thống.

Cũng không phải chỉ có Vương Ngao, mới tiếp cận Chân Quân.

Nhưng mà những nhân vật lừng lẫy một thời kia… cuối cùng đều đã biến mất trong đám mây mù.

Bình Luận (0)
Comment