Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2862 - Chương 2862 - Không Phải Trộm Thì Là Cướp (1)

Chương 2862 - Không phải trộm thì là cướp (1)
Chương 2862 - Không phải trộm thì là cướp (1)

Chương 2862: Không phải trộm thì là cướp (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Số người tham gia Thái Hư Huyễn Cảnh ngày càng tăng, chính Thái Hư Huyễn Cảnh cũng đang không ngừng diễn hóa.

So với Vạn Đồng dựa vào sức mình nâng đỡ cả hải tộc, Thái Hư Huyễn Cảnh diễn tiến càng thêm toàn diện, càng có không gian tưởng tượng, cũng càng có tương lai. Khương Vọng vô cùng chắc chắn về điều này.

Nhưng sự diễn tiến hiện tại của Hải tộc, chỉ gắn liền với một mình Vạn Đồng.

Điều kiện tiên quyết để Thái Hư Huyễn Cảnh an toàn diễn tiến, lại phải cần thế lực các phương trong thiên hạ bảo đảm.

Khi tách khỏi thế giới bên ngoài, phái Thái Hư đề xướng Thái Hư Huyễn Cảnh, trong đó sinh ra suy nghĩ khác. Khi có một bộ phận, muốn thay đổi gì đó… Sự chia rẽ đã xuất hiện, nhân quả không ổn định đã mai phục.

Về phần vì vậy mà xuất hiện phản ứng dây chuyền gì…

Khó lòng đoán trước, cũng khiến lòng người bất an.

“Ha.”

Trong xe vang lên âm thanh như vậy, cắt đứt suy nghĩ của Khương Vọng.

Khương Vọng bình tĩnh nhìn chăm chú vào chén trà nhỏ trước mặt mình, nhìn thấy mặt nước rung động.

Từ trong rung động nhảy ra một bóng xanh yêu tà, rơi xuống đối diện hắn, hóa thành một nam tử dung mạo tuấn tú.

Vô cùng tự nhiên ngồi xuống, hơi bất mãn nói: “Người này đúng là không có lễ độ, đi cũng không nói một tiếng, hại tâ quan sát hồi lầu.”

Khương Vọng liếc y, tức giận nói: “Có một số người càng không có lễ độ.”

Thủ lĩnh đại nhân của Địa Ngục Vô Môn không có chút tự giác nào, dáng vẻ uể oải nói: “Giống như người mới nãy không lễ độ kia. Trong cuộc đời, có đôi khi gặp phải một số chuyện phiền toái, hoặc là gặp phải một số người phiền toái. Ngươi rất chán ghét bọn họ, nhưng ngươi không thể làm gì. Hoặc là nói, ngươi vì trở ngại thân phận, không tiện xử lý…”

“Liên hệ với ta.”

Y cười nói: “Chỉ cần một chút nguyên thạch, một cái giá rất nhỏ, Địa Ngục Vô Môn liền có thể giúp ngươi giải quyết những thứ phiền toái này.”

Khương Vọng ung dung hỏi: “Ngươi biết hắn ta tới tìm ta để làm gì sao?”

“Ta không biết, nhưng mà không khó đoán được.” Doãn Quan nói: “Sớm không tìm ngươi, muộn không tìm ngươi, sau khi ngươi rời khỏi Tề quốc liền tìm tới cửa, không phải là trộm thì chính là cướp.”

Doãn Quan rất bình tĩnh nói: “Đương nhiên, lão bằng hữu như chúng ta gặp mặt, thì không nằm trong số này.”

“Lão bằng hữu?” Khương Vọng nhíu mày: “Sao ta lại nhớ lần trước gặp mặt, ngươi còn lừa ta mười khối nguyên thạch. Ta nói với ngươi chúng ta là lão bằng hữu, ngươi lại không để ý đến ta.”

“Lại có chuyện này?”

“Thật có chuyện này.”

“Thế thì cũng bình thường.” Tần Quảng vương hung danh vang dội cười: “Nghèo khó ở tại phố phường sầm uất không ai hỏi, giàu có thì ở nơi núi thẳm vẫn có họ hàng đến thăm. Khương hầu gia, bây giờ ngươi phát đạt rồi, có thể có bằng hữu rồi.”

“Thật sự không biết các hạ và người vừa nãy, có gì khác nhau?” Khương Vọng hỏi.

“Khác rất nhiều.” Doãn Quan cây ngay không sợ chết đứng nói: “Thật ra ta cũng muốn gặp ngươi ở Tề quốc, nhưng mà ngươi cũng biết, ta là tội phạm bị truy nã.”

Khương Vọng dùng ngón trỏ đẩy chén trà nhỏ đến trước mặt y: “Mời dùng trà.”

Doãn Quan vẻ mặt ghét bỏ: “Rót thêm một chén không được sao?”

Khương Vọng nghiêm trang nói: “Người vừa nãy chưa uống đâu.”

Doãn Quan nhìn chén trà nhỏ kia, rốt cuộc không nhận.

“Ngươi không tin ta?” Khương Vọng hỏi.

“Ta là một sát thủ, vả lại còn là người đứng đầu một tổ chức sát thủ.” Doãn Quan nói: “Nghề nghiệp của ta yêu cầu ta phải là một người cẩn thận.”

“Nhưng chúng ta không phải là bằng hữu sao?”

“Vậy ngươi thề đi.”

Khương Vọng cười khẽ hai tiếng, nói lảng: “Ta phát hiện lúc ta ngồi xe ngựa thường xuyên bị quấy rầy, không biết có phải vì không hợp hay không… Hôm nay ngươi tới tìm ta, không phải chỉ là để ôn chuyện thôi chứ?”

Doãn Quan thản nhiên nói: “Lúc ngươi đi đường thường xuyên bị người đuổi giết, cho nên đi theo ngươi cũng chẳng sao.”

“Ngươi có nghĩ tới một loại khả năng…”

Khương Vọng lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bài, thả nhẹ xuống bàn thấp: “Bộ đầu Thanh Bài tam phẩm của Phủ Tuần Kiểm đô thành Tề quốc , muốn truy bắt Tần Quảng vương Địa Ngục Vô Môn về quy án?”

“Ha, Thanh Bài tam phẩm sao.”

“Không thể giả được.”

“Lần này phải trả bao nhiêu tiền?”

“Đánh trước, đánh không lại thì trả tiền.”

Doãn Quan nhìn hắn: “Tò mò về thực lực của ta như vậy sao?”

Khương Vọng đương nhiên gật đầu: “Có thể giao thủ với cường giả trong suy nghĩ của ta, cũng không uổng công ta nỗ lực lâu như vậy.”

Lúc ở bên ngoài 27 thành của Hữu quốc, nhìn thấy tận mắt trận đại chiến giữa Doãn Quan và thống soái Phụ Bi quân Trịnh Triều Dương của Hữu quốc, hắn phẫn nộ trước sự tàn nhẫn của quốc tướng Triệu Thương Hữu quốc, và kinh ngạc trước tài năng và sức mạnh của Doãn Quan… Ý thức được sẽ là một loại trở ngại, quyết tâm phân cao thấp.

Lúc trên quan đạo ngoại thành Lâm Truy, bị Tô Xa phục kích, mà hắn không hề có sức đánh trả. Là Doãn Quan ra tay, hắn mới thoát mạng. Lúc đó hắn thầm nhủ trong lòng – “Ta vĩnh viễn không muốn nằm trên mặt đất chờ chết.”

Cứ vậy một đường đến hôm nay.

Từ một người qua đường yếu ớt có thể bị người ta tùy tiện bóp chết, đến hiện tại trở thành người có tư cách dao động tình thế thiên hạ.

Xa rời thế tục như môn hạ Thái Hư, muốn thúc đẩy chuyện sáng chế Thái Hư quyển trục, cũng phải tới nhờ hắn hỗ trợ, để đạt được sự đồng ý của Tề quốc.

Một thiên tài vô song như Doãn Quan, có tài năng tuyệt thế có thể đạp bằng thông thiên đồ gập ghềnh, cũng không khỏi nói một tiếng, Khương hầu gia hiện tại phát đạt!

Hắn đương nhiên muốn thử sức với Doãn Quan.

Bởi vì Doãn Quan là người đầu tiên thành tựu Thần Lâm mà hắn biết, cũng bởi vì mỗi lần gặp lại Doãn Quan, cũng có thể cảm nhận được tốc độ tiến bộ kinh khủng của người kia.

Bởi vì ngay từ lần đầu gặp Doãn Quan, người này ở trong lòng hắn vẫn luôn cường đại!

Không liên quan gì đến tình cảm.

Hắn chỉ là muốn khiêu chiến với cường giả trong lòng mình, để nghiệm chứng chính mình rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Doãn Quan nhìn hắn thật sâu: “Thật đáng tiếc, ta hiện tại nhất định phải giữ trạng thái toàn thịnh, cho nên không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi.”

“Chỉ là…” y đổi lời: “Ngươi có thể theo ta đi làm một nhiệm vụ, ta có thể thể hiện toàn bộ sức mạnh, để ngươi có thể thấy rõ thực lực của ta.”

Khương Vọng nâng chén trà nhỏ lên, chỉ đáp lại: “À à.”

“Ngươi quả thật trưởng thành rồi.” Doãn Quan lần này thật sự tỏ vẻ tiếc nuối: “Không còn là thiếu niên bị Triệu Thượng tiện tay lợi dụng lúc đó nữa, ta cũng khó mà lừa được ngươi.”

Khương Vọng thong thả ung dung uống trà, không hề tiếp lời.

Doãn Quan lại nói: “Nếu có một con quái vật, hại người ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

Khương Vọng nắm chén trà: “Hôm nay ngươi tìm ta, hóa ra là vì chuyện này.”

Bình Luận (0)
Comment