Chương 2864: Vui quên trời đất (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi hồn phách tiến vào U Minh, kết quả cuối cùng chỉ là hóa thành hư không. Căn bản không tồn tại gì mà Diêm La, gì mà Phán Quan, gì mà thưởng thiện phạt ác… đều là thủ đoạn của tu sĩ Thần Đạo, chẳng khác gì những con rối ngự sử của tu sĩ hiện tại.
Mọi thủ đoạn hồi sinh hiện tại, đều dựa trên cơ sở là tìm hồn phách, hồi phục xác thịt, bù đắp tuổi thọ.
Khương Vọng trước kia không biết, nhưng mà sau khi Thần Lâm, cũng đã biết được kiến thức liên quan. Hơn nữa trong học cung Tắc Hạ, nhận được một lượng kiến thức bổ sung rất lớn.
Trong thời gian và không gian rộng lớn này, Luân Hồi chân chính, là một nơi gọi là “Nguyên Hải”.
Là một vực sâu không đáy.
Là một nơi còn sâu hơn cả Vong Xuyên.
Toàn bộ hồn phách rơi xuống U Minh, đều không thể chống lại lực hấp dẫn của Nguyên Hải.
Không chỉ là hồn phách con người, mà là mọi vật trên thế gian. Đều ở nơi này bị đánh nát trở thành bộ phận nhỏ bé nhất, sau đó cải tạo. Sự vật bé nhỏ nhất này, không có tên, chỉ được gọi là “nhất”.
Câu “nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật” của Đạo môn, cũng từ đó mà ra.
Hồn phách rơi xuống Nguyên Hải, bị nghiền mát thành nhất, được cải tạo, sau đó một hồn phách hoàn toàn mới giáng thế, trưởng thành, chính là Luân Hồi.
Giống như quá trình nước sông biến thành mưa rơi xuống từ bầu trời. Nhưng mà một giọt nước này, cũng không phải chỉ là một giọt mưa.
Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ.
Đương nhiên cũng có một chút tình huống đặc thù.
Ví dụ như Thái Miếu các nước, dùng quốc lực, là có thể được giữ lại trong Nguyên Hải, thậm chí tìm được tàn hồn về. Nhưng cái giả phải trả là rất lớn.
Ví như vị trưởng lão tên Lục Diễm kia của Bạch Cốt Đạo, sau khi thê tử của ông ta chết, hồn phách vẫn chưa tiến vào Nguyên Hải, do đó giữ lại cơ hội sống. Nhưng mà ông ta không biết hồn phách của vong thê đang ở đâu, cũng không biết vì sao có thể giữ lại, vì vậy mà bị Bạch Cốt tôn thần thúc dục trong thời gian dài. Ví như lúc đầu Khương Mộng Hùng trấn áp lối vào hai giới, không để hồn phách vào U Minh, giữ lại khả năng hồi sinh.
Ví như lúc Tịnh Hải trưởng lão Cô Hoài Tín của Điếu Hải lâu, ở Thiên Nhai đài thiết lập pháp đàn, cũng là vì giữ lại hồn phách của Quý Thiếu Khanh, ngăn cản lực hút của U Minh, tạo lại xác thịt. Chỉ là Khương Vọng chém giết mấy ngày mấy đêm, cộng thêm Bất Chu Phong, thúc đẩy quá trình hủy diệt trong Nguyên Hải.
Chỉ khi ở trong điều kiện cực kỳ hà khắc, mới thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống chuyển thế.
Ví như vị Vân Du Ông kia, cũng là vì mối quan hệ nhân quả đặc biệt của Vân Đỉnh tiên cung, chẳng bao giờ tiến vào Nguyên Hải. Nhưng ông ta cho tới bây giờ cũng chỉ mới đạt được sinh mạng mới. Mà Bạch Vân đồng tử, lại có một loại ý nghĩa khác. Không còn là một thể với vị Vân Du Ông kia nữa.
Tu hành vốn chính là quá trình dùng mệnh đấu với trời, từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người kinh tài tuyệt diễm, đều đang suy nghĩ biện pháp chống lại cái chết, “lừa gạt”. “tránh né”, “chống lại” Nguyên Hải, diễn ra hết lần này đến lần khác.
Thậm chí Thần Đạo trước đó, có thể nói là một người trong quá trình chống lại cái chết, khai phá ra sức mạnh mới, từ đó về sau chính là quỷ thần.
Nhưng sau đó Thần Đạo biến mất, cũng chưa hẳn không phải là vì nguyên nhân thiên lý tuần hoàn.
Ở trong những truyền thuyết thần thoại nhỏ vụn này, Biện Thành vương là vị Diêm La thứ sáu, chưởng quản địa ngục chết oan. Người chết oan trong thiên hạ, đều vào địa ngục này.
Giây phút này, Khương Vọng mang một chiếc mặt nạ Diêm La, mặc một thân võ phục màu đen, đứng trên vách đá Lẫm Phong.
Không biết một Biện Thành vương như vậy, có thể giải hận giúp vô số thiên tài Hữu quốc chết oan nơi bụng cự quy hay không?
Đứng cách đó không xa, chính là Doãn Quan.
Nhìn sang bên cạnh một chút, ngồi dưới cây tùng, chính là Ngỗ Quan vương – dựa vào hơi thở mà nói, quả thật là cùng một người.
Cũng không biết có thể bị ông ta nhận ra hay không. Khương Vọng cố ý đổi giọng, cũng dùng ấn Họa Đấu thu liễm hơi thở.
Đội ngũ đi sứ Mục quốc tiếp tục đi về phía trước, Võ An hầu đi sứ Mục quốc vẫn đang ngồi trong xe ngựa đóng cửa tu hành. Có ở bên trong hay không, người ngoài lại không thấy được, chỉ cần Kiều Lâm phối hợp tốt là được.
Khương Vọng giao phó mấy câu với Kiều Lâm, liền một mình chạy tới hội hợp với Doãn Quan, sau đó cũng gặp được Ngỗ Quan vương. Doãn Quan giống như đi đến đâu cũng mang theo vị này, chắc là đắc lực hơn so với các vị Diêm La khác…
Nhưng mà không quan trọng.
Khương Vọng đối với những vị Diêm La này, không hiếu kỳ, cũng không quá để ý.
Nhưng thật ra Ngỗ Quan vương vẫn vô tình hay cố ý đánh giá một lúc đối với vị viện binh mà Tần Nghiễm vương mời đến này, nhưng cũng không nói lời thừa gì.
Lại nói tiếp đối với chiếc mặt nà Biện Thành vương này, Khương Vọng còn biết được một chuyện khác, đó là chủ nhân cũ của nó, ngục tốt của ngục Tù Hải – Tất Nguyên Tiết…
Có lẽ là trước đó nữa?
Bên trong ngục giam u ám nặng nề kia của Điếu Hải lâu, ngục tốt cũng là kẻ tù tội, ngày qua ngày, lặp đi lặp lại cuộc sống vô vọng.
Bởi vì Trúc Bích Quỳnh đã phải chịu khổ ở đó, Khương Vọng mới cảm thấy có phần hổ thẹn đối với nàng ta.
Tất Nguyên Tiết trốn ra được từ trong ngục giam hầu như không thể trốn thoát đó, gia nhập Địa Ngục Vô Môn, cuối cùng lại chết trên đường chạy trốn đến hải ngoại. Ở một khía cạnh nào đó, cũng hợp với hai chữ “chết oan” này.
“Danh hiệu này… không may mắn lắm.” Khương Vọng cảm khái nói.
Giọng nói hiện tại của hắn rất lãnh khốc, là giọng nói của của nam nhân trung niên trên dưới 40 tuổi.
Dùng Thanh Văn tiên điển làm trụ cột đổi giọng, tất nhiên là không có bất kỳ sơ hở nào.
“Không may mắn thế nào?” Doãn Quan đang đợi một bên nói: “Chữ biện ở dưới chữ hạ, há không phải nói rõ, ngươi muốn phá vỡ bầu trời Hạ thành? Quá may mắn, quả thật là trời cũng giúp ta.”
Khương Vọng nghiêng đầu nhìn về phía y.
Cũng không biết Tần Nghiễm vương dùng chú thuật nhập đạo, nhắc đến may mắn, có thể thật sự may mắn hay không.
Doãn Quan nhún nhún vai: “Ngươi cũng đừng hiểu lầm, không phải cố ý đưa cho ngươi. Vốn dĩ định đưa cho ngươi một mặt nạ phán quan. Chỉ là vừa lúc Biện Thành vương mới nhập chức vừa chết, ngươi nói có khéo hay không?”
Càng nghe lại càng thấy không may…