Chương 2873: Bia Phụ Hà (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Doãn Quan nghiêng đầu nhìn qua, liếc mắt một cái, cười nhẹ: “Ngươi hình như cảm thấy, giữa ngươi với ta có tình cảm gì đó. Rốt cuộc là thứ gì khiến Trịnh Triều Dương ngươi nảy sinh hiểu lầm như vậy?”
Y chẳng muốn nói thêm gì với Triệu Triệt, lại nói vài lời với Trịnh Triều Dương…
Bởi vì vị đại tướng quân Hữu quốc này, chính là thần tượng lúc nhỏ của bạn tốt Tăng Thanh, Tăng Thanh mãi đến trước một ngày bị đưa vào miệng cự quy, vẫn tin tưởng rằng Trịnh tướng quân sẽ chủ trì công đạo cho mình. Rõ ràng hắn ta thi hành chính sách không hề có vấn đề, vì sao lại bị bầu là người kém cỏi nhất? Thống soái Phụ Bi quân trung thành vì nước, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn gian thần loạn chính.
Mãi cho đến ngày đó hành hình, một Tăng Thanh bị trói chặt, một Tăng Thanh bị ném trứng thối, rau thối đầy người, nhìn Doãn Quan, đôi môi mấp máy, có phải là thư giải oan đưa đến rồi không?
Sau đó bị một ngụm nuốt trọn.
“Đúng vậy, ba năm trước ngươi thật sự không ra tay toàn lực, cho nên cảm thấy làm vậy là có thể trấn an cho sự hổ thẹn trong lương tâm của mình sao? Chuyện triều chính của quốc gia này, không phải ngươi nắm giữ, cho nên ngươi có thể an ủi mình, mọi chuyện khiến người khác ghê tởm kia đều không liên quan đến ngươi sao? Từng đám thiên tài Hữu quốc bị vu cho tội vô năng, đưa vào miệng con rùa đen xấu xí này, trở thành thức ăn cho nó. Ngươi cũng có thể an ủi mình, ngươi chỉ để ý đến chiến sự, chỉ chịu trách nhiệm với chiến sự sao?”
Doãn Quan nhìn Trịnh Triều Dương, nhấc tay lên, chỉ về phía ông ta…
Trong mắt y lướt qua mũi nhọn xanh tà dị, binh sát quanh thân Trịnh Triều Dương chợt quay cuồng, xuất hiện kháng cự kịch liệt, sau đó lại mục nát như thực chất, từng mảng từng mảng tróc xuống!
“Trịnh Triều Dương, nhiều năm như vậy, ngươi chính là an ủi mình như vậy. Có thể phách cường kiện nhất Hữu quốc, lại có linh hồn co quắp mềm yếu nhất.”
“Ngươi còn không bằng Triệu Thương!”
Doãn Quan vừa nói, binh sát do năm ngàn Phụ Bi quân tụ lại của Trịnh Triều Dương vừa lộn xộn rơi xuống như mưa!
“Ngươi làm sao trở thành Thần Lâm?”
“Quốc lực từ đâu nuôi dưỡng ngươi?”
“Bổng lộc của ngươi, đến từ mồ hôi nước mắt của nhân dân. Một thân tu vi của ngươi, đều là máu và nước mắt của Hạ thành, mà ngươi ở vị trí kia, không mưu đồ triều chính, mà lại có thể an lòng sao?!”
Hỏi xong từng vấn đề một.
Quân trận trực tiếp tiêu tán, năm ngàn chiến sĩ Phụ Bi quân, đầy mặt uể oải, hôn mê trên mặt đất.
Mà sắc mặt Trịnh Triều Dương đã tái nhợt, quanh người không còn chút binh sát, đứng đó…
Giống như một con ngỗng bị nhổ sạch lông vũ.
“Hiện tại ta cho ngươi biết, ba năm trước, ngươi chưa dùng toàn lực, ta cũng chưa dốc hết sức, ngươi vốn không thể giết ta. Lúc đó ta rời đi, chỉ là vì mức độ đó đã đủ rồi. Cho nên ngươi không cần tỏ ra thống khổ, không cần tự làm mình cảm động. Ngươi cho tới bây giờ, đều không thể quyết định bất cứ chuyện gì, ngươi không có năng lực đó.”
Doãn Quan thất vọng lắc đầu: “Ba năm nay, ngươi sống uổng rồi. Đối nội, ngươi không bảo vệ được thiên tài của quốc gia, đối ngoại, ngươi ở trước mặt ta ngay cả đánh trả cũng không được. Ngươi sao có thể yên tâm thoải mái làm đại tướng quân?”
Giết người diệt tâm, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi…
Từng mảng từng mảng khí huyết lớn, bị tước ra từ trong thân thể Trịnh Triều Dương, như cánh hoa rơi xuống mặt đất.
Ông ta cũng không thể nào đứng vững nữa, chán nản quỳ rạp xuống giữa những cánh hoa khí huyết.
Binh sát của ông ta bị tước đi, khí huyết của ông ta cũng bị tước đi, tôn nghiêm, vinh dự, nhân cách của ông ta, cũng cùng nhau bị tước đoạt!
…
Hoa thành hỗn loạn, phố dài đổ nát.
Vô số ánh mắt đổ dồn lên thân thể hùng kiện, to lớn như núi của Trịnh Triều Dương, quỳ xuống mảng lớn khí huyết bong tróc như cánh hoa.
Đây là một hình ảnh cực kỳ chấn động.
Toàn bộ người Thượng thành tận mắt nhìn thấy cảnh này, đều lặng im không nói.
Trịnh Triều Dương thành tựu Thần Lâm, thống lĩnh cường quân còn như thế, từ đầu tới cuối không hề có sức đánh trả, nhìn khắp Hữu quốc liệu còn ai có thể?
Những Diêm La còn lại tất nhiên đều khiếp sợ uy nghiêm của Doãn Quan.
Ngay cả Ngỗ Quan vương hung tàn nhất, cũng định nhắc nhở một câu, hy vọng thủ lĩnh đừng chơi đùa hỏng khối thân thể này của Trịnh Triều Dương, ảnh hưởng đến việc mình sử dụng sau này, môi mấp máy mấy lần, rốt cuộc không dám mở miệng.
Người lúc này lên tiếng, lại là Triệu Triệt.
“Hy vọng ngươi bỏ qua, ta muốn nhắc ngươi một chuyện.” Hắn ta nói: “Ngoại trừ ngươi và thủ hạ của ngươi, Trịnh tướng quân là cường giả Thần Lâm cảnh duy nhất của Hữu quốc. Nếu như ngươi muốn thống trị tốt quốc gia này, thực hiện hoài bão và lý tưởng của ngươi, ngươi không nên giết chết ông ta.”
Ánh mắt Doãn Quan dời từ trên người Trịnh Triều Dương đã tàn phế mấy phần, rơi xuống trên người Triệu Triệt.
Triệu Triệt hoàn toàn có thể cảm nhận được, loại cảm giác sợ hãi như bất chợt bị người khác bóp chặt trái tim này.
Hắn ta cảm thấy bản thân là một người sắp chết chìm, mà xung quanh ngay cả một cọng rơm cũng chẳng có!
Nhưng mà trong lòng hắn ta, lại vang lên lời nói của cha già nhà hắn ta…
“Mỗi một câu ta nói, ngươi đều phải nhớ cho kĩ! Mỗi một chữ, mỗi một ngữ khí, đều không được sai. Ngươi có thể còn sống hay không, liền xem biểu hiện của ngươi lúc đó. Triệt nhi à Triệt nhi! Ngươi đã không còn tư cách làm phế vật nữa rồi!”
Nhớ kĩ…
Nhớ kĩ!
“Muốn khiến Hữu quốc trở nên tốt đẹp hơn, muốn khiến dân chúng Hữu quốc sống tốt hơn, tâm tình như vậy, không chỉ mỗi ngươi có.”
Triệu Triệt dưới uy thế kinh khủng của Tần Nghiễm vương, miễn cưỡng chống đỡ chính mình, dùng một loại dũng cảm vượt quá sự tưởng tượng, tiếp tục nói: “Mấy năm qua… Chúng ta làm rất nhiều nỗ lực. Bao gồm cha ta… Bao gồm Trịnh tướng quân, đều vì vậy mà hy sinh rất nhiều.
Cho nên hôm nay ngươi mới nhìn thấy, người Hữu quốc có cuộc sống bây giờ. Nếu có thêm thời gian, trong tương lai, có thể bọn họ còn có thể có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng lúc này, các ngươi xuất hiện. Đương nhiên, ngươi có quyền báo thù. Dưới tình huống không thể dựa vào hộ quốc Thánh Thú, cha của ta cũng đã sớm biết bản thân phải chết, ta cũng sẽ không vì vậy mà oán hận ngươi.
Nhưng mà Doãn Quan à, ngươi thật sự cảm thấy ngươi có thể làm tốt hơn sao? Phá hoại so với xây dựng thì dễ hơn nhiều, sau khi phát tiết sự phẫn nộ và thù hận, ngươi muốn thay đổi quốc gia này như thế nào đây?”
“Rất thú vị, con trai của Triệu Thương. Ta không nhớ rõ tên của ngươi, hôm nay lại dễ dàng tha thứ việc ngươi nói nhiều như vậy. Không quá nhiều lời thừa thãi. Nhưng những lời này, không giống lời mà ngươi có thể nói ra.”
Ánh mắt Doãn Quan lướt từ người Triệu Triệt đến thi thể Triệu Thương trên mặt đất.
Quốc tướng Hữu quốc bị Diêm La vương giết chết, lúc này nằm ngửa trên đường, hai mắt trợn tròn, không nhúc nhích. Đôi mắt vô thần lại không chịu nhắm lại kia, dường như vẫn đang nhìn ngắm thế giới này.
Người chết rồi, vẫn đang bày kế.
“Cho nên, hiện tại ta vẫn đang đối thoại với Triệu Thương, phải không?”