Chương 2877: Thiên Cao Cửu Trọng Phủ (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thiên cao cửu trọng phủ? Thượng Thành hoặc kỳ nhất –
Hạ Thành tam thập cửu, ai mượn thanh vân thang?”
Đoạn thơ này là một bài thơ ngắn được lưu truyền rất rộng rãi ở Hữu quốc, miêu tả thứ tình cảm mộc mạc và giản dị của bách tính Hữu quốc đối với Thượng Thành.
Hữu quốc là Thiên Hữu chi quốc, và Thượng Thành là nơi sinh sống của những nhân vật thượng đẳng.
Thành trì hoa lệ nhất dựng trên lưng của quy thú khổng lồ, tuần hành quanh biên giới quốc gia. Những người dân sống Hạ Thành chỉ có thể trông mong nhìn lên trên hai lần một năm. Tất nhiên là họ muốn leo lên trên, muốn làm người trên người. Nhưng con đường tiến vào trong Thượng Thành, trước giờ tuyệt không nhiều. Sự cạnh tranh cho vị trí thành chủ của các thành trì lớn đều rất khốc liệt.
Nhiều năm trước đây, được lên Thượng Thành cũng là giấc mơ của một thiếu niên.
Hôm nay, y đã giẫm toàn bộ Thượng Thành dưới chân mình.
Những bức tường đổ nát, thương vong của những kẻ ăn thịt, đúng như những gì y đã mong muốn trong lòng lúc ban đầu khi rời khỏi đất nước này.
Nhưng thực sự đã đủ rồi sao?
Mẹ mất con, em mất anh, những người có thiên phú nhất, bị bóp chết từ trong trứng nước... Đâu là nguyên nhân dẫn đến bi kịch mà họ đang phải gánh chịu ngày hôm nay?
Tìm kiếm khắp sử sách, cũng không tìm thấy bất kỳ ghi chép tương quan nào cả, giai đoạn lịch sử đó đã bị ai đó xóa bỏ hoàn toàn.
Con quy thú mang Bá Hạ huyết mạch, dường như đột ngột xuất hiện ở quốc gia này, không hiểu tại sao lại bị Hữu quốc thao túng, không hiểu tại sao lại trở thành thánh thú hộ quốc.
Không hiểu tại sao, “Thiên” trong Thiên Hữu chi quốc, lại thành đồ đằng trong hình dạng của thánh quy.
Nhiều năm trước, nơi này vốn là một vùng đất màu mỡ, mưa thuận gió hòa, là vùng đất phúc lành được lão thiên gia yêu thương...
Rốt cuộc ai là người đứng đầu tất cả, ai là người thao túng bi kịch kéo dài gần trăm năm này?
Doãn Quan có chút suy đoán, nhưng không có bằng chứng, vì vậy y không thể khẳng định. Cho đến hôm nay, nó đã được xác nhận từ miệng Triệu Triệt.
Vì vậy, tất cả đã có thể nói rõ ràng rồi.
Tại sao chỉ với tu vi của Triệu Thương, lại có thể chỉ đạo hành động của cự quy có thực lực gần như Động Chân.
Tại sao con cự quy này chỉ dựa vào lực lượng của nhục thân, đã đạt được Thần Lâm đỉnh phong, gần tới Động Chân rồi, nhưng thần trí vẫn không hề minh mẫn?
Bởi vì từ đầu đến cuối, con cự quy này chỉ là là sủng thút do một cường giả ở Cảnh quốc nuôi dưỡng ở đây, mà không phải cường giả thiên sinh địa dưỡng, tự do tự tại.
Thứ Triệu Thương nắm giữ, là một chiếc chìa khóa bí mật do chủ nhân chân chính của cự quy giao phó.
Ông ta đã dựa vào thứ này để chiếm đoạt quyền lợi của Hữu quốc, biến quốc chủ thành con rối và tự mình kiểm soát triều cục.
Thậm chí Trịnh Triêu Dương bị ngăn cách bởi khoảng cách giữa thiên và nhân trong nhiều thập kỷ, vậy dựa vào cái gì mà ông ta có thể đột phá vào năm ngoái?
Đó chỉ là sự giúp đỡ của Cảnh quốc đưa ra, để bảo trụ tính mệnh của Triệu Thương mà thôi.
Từ trước đến nay chỉ có nghìn ngày làm kẻ trộm, không có nghìn ngày đề phòng kẻ trộm. Cảnh quốc vạn vạn không thể vì sự an toàn của một Triệu Thương mà đặc biệt điều một vị cường giả Động Chân cảnh đến trấn giữ nơi này được.
Mà chỉ điều một lượng lượng ở cấp độ Thần Lâm, từ trên lý thuyết mà nói, Hữu quốc hoàn toàn có thể ứng phó được...
Sau khi xem xét lại toàn bộ hình thế của Hữu quốc theo cách này, không khó để nhận ra rằng, Triệu Thương thực sự đã tận dụng tối đa các nguồn tài nguyên hiện có, nỗ lực ở mức độ cao nhất.
Thứ duy nhất mà ông ta đã bỏ sót, chính là bản thân ông ta vẫn chưa thể Thần Lâm, căn bản không thể biết được rằng, một người thiên tài ở cấp bậc như Doãn Quan, rốt cục thì chiến lực có thể ở trình độ như thế nào.
Sự chênh lệch giữa Thần Lâm và Thần Lâm, cũng có thể sâu như biển!
Nếu như ồn ta có thể thực sự hiểu được thực lực của Doãn Quan, thì ông ta chắc chắn sẽ rõ, sự phản kháng của mình là hoàn toàn vô nghĩa. Sự lựa chọn tốt nhất, chính là vứt bỏ mọi thứ ở Hữu quốc, sớm đào vong thiên nhai.
Nhưng cũng có lẽ... ông ta không thể buông bỏ tính toán nhiều năm như vậy của mình.
Vả lại sau khi vứt bỏ tất cả mọi thứ, mất đi toàn bộ giá trị của bản thân, ai sẽ còn bảo hộ ông ta đây? Làm sao ông ta có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Địa Ngục Vô Môn?
Ông ta đã chuẩn bị nhiều thứ đến vậy, từ lòng người, gia đình và đất nước, và tình cảm cá nhân, nếu người ông ta phải đối mặt là một người khác, có lẽ Triệu Thương thực sự có thể sống sót ...
Nhưng người ông ta phải đối mặt, lại là Doãn Quan.
Là cường giả đầu tiên thúc đẩy một tiểu đạo như chú thuật đến cảnh giới của Thần Lâm Cảnh. Đó là một người nếu phía trước không có đường, thì bản thân sẽ tạo ra một con đường để bước ra.
Thượng Thành mà rất nhiều người dân ở Hữu quốc tâm tâm niệm niệm, coi nó như thiên cảnh, giờ đây y chỉ vung tay là đã có thể phá hủy nó.
Sao y có thể bị ràng buộc bởi những thứtầm thường?
Đạo lịch năm 3921 ngày 25 tháng 5.
Quốc quân Hữu quốc chết, tướng quốc vong, tướng quân bị xử chém, vài thành quốc bị tiêu diệt.
Doãn Quan của ngày hôm nay, đã lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn, và cũng đã lắng nghe một trận gào khóc ai oán.
Khi Ngỗ Quan Vương mãn nguyện bò ra khỏi quan tài.
Doãn Quan đạp không hạ xuống, đi đến bên cạnh Biện Thành Vương, bình tĩnh nhìn con cự quy ở trước mặt y, mở miệng nói: “Cường giả của Cảnh quốc đang đuổi tới đây rồi, hôm nay chúng ta không thể giết nó, đi thôi.”
Tất nhiên, Khương Vọng cũng đã lắng nghe được cuộc trò chuyện giữa Doãn Quan và Triệu Triệt.
Cho nên hắn hoàn toàn có thể hiểu được, tại sao Doãn Quan lại dừng lại ở bước này.
Mặc dù thần chí của con quy thú khổng lồ này đã hỗn loạn, nhưng nó lại có rất nhiều không gian để lợi dụng trong một trận chiến - nếu có đủ thời gian, bọn họ chỉ cần liên thủ lại, là có thể có cơ hội giết chết nó.
Rất tiếc là không đủ thời gian.