Chương 2879: Thiên Cao Cửu Trọng Phủ (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bầu trời cũng đã lành lặn lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hậu thủ mà Doãn Quan để lại, thậm chí còn không thể chạm tới một góc y phục của Cơ Viêm Nguyệt, uổng phí mà vô ích.
Nhưng vào lúc này, màu lục sẫm trong con mắt của quy thú, đột nhiên bong ra khỏi con ngươi của nó. Lơ lửng trong không trung, giống như một tờ giấy dán tường rơi xuống, bay lơ lửng qua lại trong không trung, rồi biến thành một đạo hư ảnh rõ nét, lơ lửng giữa không trung.
Tóc dài, khuôn mặt tuấn tú, ngạo nghễ đón gió.
Thế mà lại là Doãn Quan.
Y không có khí tức, cũng hoàn toàn không linh động, bởi vì đây chỉ là một đoạn lưu ảnh.
Trong khi để mái tóc dài tung bay, y mở miệng nói: “Cường giả thần bí của Cảnh quốc, ta trịnh trọng đại biểu cho bản thân ta, đại biểu cho Tần Quảng Vương của Địa Ngục Vô Môn, gửi lời hỏi thăm tới ngươi.
Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta chắc chắn sẽ biết.
Có thể trước đây ngươi cũng không biết ta là ai, nhưng bây giờ có lẽ ngươi nên nhớ kỹ.
Ta không biết tại sao ngươi lại làm ra tất cả những điều này, và ta cũng không muốn biết.
Trong sinh mệnh dài đằng đẵng của ngươi, có thể đây chỉ là một lần thử thách bé nhỏ không đáng kể. Nhưng xin hãy nhớ rằng, lần thử thách này sẽ khiến cuộc sống của ngươi không còn dài nữa.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Ta tin rằng ngày đó sẽ không còn lâu nữa.”
Mà sau khi thanh âm cuối cùng biến mất, thì hư ảnh cũng bắt đầu tiêu tán, giữa thiên địa hoàn toàn trống không.
Cơ Viêm Nguyệt giơ tay lên nhẹ nhàng điểm một cái, truy tìm quỹ tích tối tăm kia, truyền đi một bộ phận lực lượng, nhưng thứ bà ta nhận được lại cực kỳ ít ỏi, không đủ để hoàn thành việc truy bắt.
Lúc này bà ta mới nhếch khóe miệng nói: “Thú vị.”
Đằng Bách, người vừa mới giành được quyền lợi chí cao của Hữu quốc, chứng kiến cảnh này, đột nhiên có chút sững sờ.
Cho tới lúc này, hắn ta mới muộn màng nhận thức được, bản thân đã không lưu ý tới điều gì.
Thi thể của quốc chủ và tướng quốc ở ngay trước mặt hắn ta, nhưng hắn ta lại quên mất họ chết như thế nào.
Sau khi Triệu Triệt thừa nhận hộ quốc thánh thú có liên quan tới Cảnh quốc, cùng với sau khi Đương Thế Chân Nhân Cơ Viêm Nguyệt xuất hiện, Cảnh quốc chắc chắn phải nâng đỡ một người đại diện mới, để duy trì trật tự cũ. Điều này không khó để phán đoán.
Vậy có đúng là người khác không thông minh bằng hắn ta không?
Hay chỉ là người khác tiếc mệnh mình hơn?
Hắn ta mơ hồ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nhất thời không biết là phúc hay họa.
Trong một gian phòng của một tửu lâu nào đó.
Doãn Quan đang ngồi đối diện với Khương Vọng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi phun ra, lơ lửng trong không trung, bị Khương Vọng nhẹ nhàng lau sạch, không kịp rơi xuống mặt.
Trên khóe miệng của Doãn Quan vẫn còn vương vết máu, nhưng y vẫn cười nói: “Võ An Hầu hảo thân thủ, chuyện này mà cũng ứng phó nhanh được vậy.”
Khương Vọng có chút bực bội lại buồn cười nói: “Ngươi cũng biết, không thể nào làm tổn thương một vị Đương Thế Chân Nhân được, vậy hà tất gì phải khiêu khích trực diện một lần như vậy?”
Doãn Quan bình tĩnh nói: "Mặc dù ta không thể làm tổn hại bà ta, nhưng bà ta đã làm tổn hại tới ta. Chỉ bằng một chút thương tổn này, giữa chúng ta đã sinh ra một mối liên hệ. Ta sẽ hạ chú bà ta, hạ chú một vị Chân Nhân trong một thời gian dài, ta biết đây là một việc rất khó, nhưng ta có đủ kiên nhẫn.”
Hóa ra đó là một kế hoạch cho trận chiến trong tương lai.
Vì thế, cho dù phải sử dụng một món bảo vật quý giá, thì cũng là đáng đồng tiền bát gạo.
Tuy nhiên, với tính cách của Doãn Quan, y sẽ không bao giờ tiết lộ loại sự việc có liên quan đến cuộc chiến sinh tử trong tương lai. Trừ phi… Khương Vọng cảnh giác lui về phía sau, kéo rộng khoảng cách với Doãn Quan: “Ta không tiện động thủ với Cảnh quốc Chân Nhân đâu. Sẽ dẫn đến việc lưỡng quốc phân tranh.”
“Đương nhiên Võ An Hầu không tiện ra tay rồi.” Doãn Quan cười nhẹ nói: “Biện Thành Vương tiện là được.”
Khương Vọng nói một cách rõ ràng: “Ta sẽ không gia nhập Địa Ngục Vô Môn đâu, đạo của chúng ta khác nhau.”
“Ai có thể cưỡng bách ngươi chứ? Ta nói rồi, ngươi cứ tới lui tự do.” Doãn Quan nói tới đây, tựa hồ mới nhớ tới cái gì, lấy ra một cái hộp nhỏ hình vuông bằng ngọc chạm trổ tinh xảo, đặt lên bàn, đẩy qua: “Đúng rồi, đây là thù lao cho lần hành động này của ngươi.”
“Không cần.” Khương hầu gia cũng không phải là người tham lợi ích, lắc đầu cự tuyệt nói: “Ta cũng không làm gì cả, chuyến đi này coi như trả lại cho ngươi một nhân tình. Từ nay về sau chúng ta hãy tính rõ ràng.”
“Quy tắc của Địa Ngục Vô Môn bọn ta đâu, chính là bỏ ra cái gì, thì nhất định phải thu về được một cái gì đó. Ngươi không hề nợ ta nhân tình gì cả, ta cũng không thích thú mấy thứ đồ không có ý nghĩa như nhân tình này.” Doãn Quan bình tĩnh nói: “Sao ngươi không nhìn thử xem bên trong là cái gì?”
Người có địa vị cao và kiến thức rộng rãi như Võ An Hầu, chỉ vân đạm phong khinh mà cười một tiếng, tùy tiện dùng một ngón tay đẩy mở hộp ngọc ra, thản nhiên nói: “Ngươi có nguyên tắc của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta. Bất kể thế nào, đây là lần cuối cùng ta dùng thân phận của Biện Thành Vương để giúp ngươi làm việc. Về sau vẫn là…”
Hộp ngọc mở ra, bên trong có một viên ngọc thạch nằm yên lặng.
Một viên ngọc thạch hình bầu dục, lưu quang tuyệt trần, giống hệt như một con mắt.
Trong lòng Khương Vọng gần như lập tức hiện lên một cái tên [Nhãn Kiến Thần Điển]!.
Bốn chữ “mời cao nhân khác”, cuối cùng cũng bị hắn nuốt xuống cổ họng.