Chương 2881: Mạc Danh Kỳ Diệu (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng lại liếc nhìn viên Tiên Nhãn trong hộp ngọc một cái, không thể không thừa nhận Doãn Quan là người rất khả năng thuyết phục người khác, chân thành nói: “Ngươi nói đúng.”
Doãn Quan lại nói: “Tiên nhãn ngươi nhìn thấy vốn có một đôi. Viên còn lại, đang nằm trong tay Điền Hoán Văn.”
Khương Vọng trong lòng khẽ động.
Khi hắn đến đài Thiên Nhai để cứu người, từ Điền Thường hắn biết được, Điền gia đang hành động ở hải ngoại. Chỉ là bởi vì thể chất có hạn, Điền Thường không thể nói quá cụ thể. Bây giờ xem ra, có vẻ như việc giành lấy di vật của Vạn Tiên Cung, là một trong số đó.
Điền gia, hay nói là Điền An Bình, cũng có nhu cầu lấy được cửu đại tiên cung hay sao?
Hôm nay nghĩ lại, lúc hắn phụng chỉ đi tới Tức Thành, mang Liễu Khiếu đi, khi Điền An Bình nhìn anh qua cổng thành, ánh mắt của y khi đó ... có lẽ mang theo một ý vị khác.
Điền Hoán Văn chính là vị cường giả đã tấn công Ô Liệt, khiến ông ta bị trọng thương và chạy trốn lên thuyền của Khương Vọng. Là một nhân vật thuộc thế hệ cha chú của Cao Xương Hầu bây giờ, từ bối phận mà nói, ông ta là thúc gia của Điền An Bình. Vụ án của Lôi quý phi năm đó, hẳn là ông ta cũng nhúng tay vào...
“Ngươi đã từng giao thủ với ông ta rồi sao?” Khương Vọng thu hồi Tiên Nhãn, lớn tiếng hỏi.
“Không chỉ có một mình ông ta.” Doãn Quan thuận miệng nói: “Tàn tích của Vạn Tiên Cung nằm trên một hòn đảo hoang không người, sóng vỗ tứ phía. Những người tham gia cuộc tranh đoạt, còn có Điếu Hải Lâu Hộ Tông trưởng lão Lưu Vũ, và kỳ tướng Trấn Nhung của Trường Cốc... Nhưng Điền Hoán Văn là người có mục tiêu rõ ràng nhất và chuẩn bị kỹ lưỡng nhất. Ta cũng là theo sau ông ta, thì mới lấy được phần chính nhất.”
Doãn Quan nói rất qua loa hời hợt, nhưng nó liên quan đến Điếu Hải Lâu, liên quan đến Trường Cốc, và liên quan đến cả Đại Trạch Điền thị... Làm sao có thể dễ dàng cướp thức ăn từ miệng hổ? Trong lúc nguy nan, tưởng tượng thế nào cũng không quá phóng đại.
Đến tận hôm nay, Khương Vọng mới biết, khi hắn đang áp đảo tu sĩ Điếu Hải Lâu cùng trang lứa trên đài Thiên Nhai, trở nên nổi danh ở các hòn đảo ven biển, thì cuộc chiến tranh giành di tích còn sót lại của Vạn Tiên Cung, cũng đang diễn ra một cách cực kỳ kịch liệt.
Anh hùng trong thiên hạ, không phải chỉ có một mình Khương Vọng hắn.
Những cơn sóng gió trên đời, không phải chỉ mình hắn phải trải qua.
Chỉ là vì bị ràng buộc bởi bởi quan điểm, nên chỉ nhìn thấy những thứ đó mà thôi.
Một số trong những câu chuyện tuyệt vời đó, đã được công bố trước mọi người, và được toàn thiên hạ biết đến. Một số thì ẩn sâu dưới đáy nước, im lìm trong dòng sông dài lịch sử.
Nếu Doãn Quan chết đi, thì cũng chỉ chết đi mà thôi. Ai có thể biết rằng, đã từng có một nhân vật như vậy lại xuất hiện ở một quốc gia bị giam cầm như Hữu quốc?
Mà một nhân vật như Doãn Quan, người đã từng trải qua nhiều thứ như vậy, đã từng tranh đấu lâu đến vậy, rốt cuộc trong lòng y đang mong muốn điều gì?
Khương Vọng đột nhiên có chút tò mò.
Hắn khẽ thở dài: “Trước khi đi Hữu quốc, ta vỗn cho rằng, ngươi sẽ ở lại đó làm quốc chủ của Hữu quốc, thay đổi quốc gia đó, và cứu vớt những bách tính ở đó.”
Mấy người Triệu Thương, Trịnh Triêu Dương đều nghĩ rằng Doãn Quan mang theo lý tưởng và hoài bão như vậy, đó là lý do tại sao bọn họ lại bố trí nhiều kế hoạch cho dân tâm đến vậy.
Doãn Quan điềm tĩnh cười nói: “Lão bách tính không cần ai cứu vớt cả. Chỉ cần những kẻ có dã tâm không quấy rầy hay thao túng bọn họ, bọn họ có thể sống rất tốt. Hơn nữa... một thủ lĩnh khét tiếng của một tổ chức sát thủ như ta, làm sao có thể thành người đứng đầu một quốc gia? Nếu ta lên nắm quyền, ta sẽ chỉ kéo thêm càng nhiều người cùng chôn với ta mà thôi.”
“Nếu như Hữu quốc cứ thế mà tiêu vong thì sao?” Khương Vọng hỏi lại: “Ngươi lớn lên ở đây, chẳng lẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?”
‘Một quốc gia dị dạng bất thường như vậy, cũng không cần thiết phải tồn tại nữa rồi. Hữu quốc cũng không phải quốc gia giỏi giang tài ba gì, bách tính không cần phải lưu luyến nó, vong thì cứ vong đi.” Doãn Quan lắc nhẹ đầu: “Vả lại. .. miễn là người nuôi con cự quy kia còn, miễn là thế lực kia còn tồn tại, thì quốc gia này ----- sẽ tiếp tục dị dạng bất thường.”
Tại sao Cảnh quóc lại nuôi một con cự quy như vậy ở Hữu quốc? Tại sao lại là Viêm Cơ Nguyệt đến đây? Tại sao lại phải sử dụng thiên tài của Hữu quốc làm thức ăn?
Doãn Quan đến giờ vẫn chưa có câu trả lời, có thể là vĩnh viễn không bao giờ có.
Chỉ là một chiến lực cỏn con gần tới Động Chân, sao có thể xứng để Cảnh quốc lãng phí nhiều công sức đến vậy?
Nếu nó chỉ được nuôi như một loại sủng vật, thì cho dù là Đương Thế Chân Nhân như Cơ Viêm Nguyệt, thì cũng không có gan làm ra chuyện lớn đến như vậy.
Vì vậy, phía sau chắc chắn phải tồn tại lý do nào đó.
Chỉ là những điều đó hoàn toàn không quan trọng.
Doãn Quan chỉ cần biết người tạo ra bi kịch này là ai, y không quan tâm người tạo ra bi kịch này có lý do gì hay khổ tâm gì không.
Nếu như sau khi chết có thể hội ngộ ở Nguyên Hải, thì hãy để những người tạo ra bi kịch, và những người không may biến mất trong bi kịch đó, từ từ giải thích.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có thể không cần trả lời, ngươi đã từng yêu biểu muội của mình sao?”
Doãn Quan bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Khương Vọng thành thật nói: “Ta không biết. Ta luôn cảm thấy rằng ngươi có tình cảm sâu sắc với nàng ta. Bởi vì sau khi ngươi rời khỏi Hữu quốc, mọi việc ngươi làm đều là để đảm bảo an toàn cho nàng ta. Nhưng lần này ... Ta đã nghĩ, có phải Tô Mộc Tình chỉ là điểm yếu mà ngươi cho người khác thấy, trên thực tế, ngươi chưa bao giờ yêu nàng ta? Nếu có một điểm yếu như vậy, Triệu Thương và những người khác sẽ không chuyển tâm trí của họ sang một hướng khác. Bởi vì khi ngươi giết chết Triệu Triệt, hình như hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của nàng ta.”