Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2884 - Chương 2884 - Ách Nhĩ Đức Di (2)

Chương 2884 - Ách Nhĩ Đức Di (2)
Chương 2884 - Ách Nhĩ Đức Di (2)

Chương 2884: Ách Nhĩ Đức Di (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hú ~ hú!

Giữa đất trời, vang lên một tiếng sói tru. Nó giống như một lời tuyên bố khẳng định lãnh địa.

Âm thanh này biến mất, thay vào đó là một âm thanh bị bóp nghẹt khiếp người. Giống như tiếng sấm rền trước cơn mưa rào, nó cuộn thấp trong không trung, vang lên từ xa đến gần.

Một đường hắc tuyến đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Lại nhìn lại một lần nữa, từng kỵ binh thảo nguyên đã có hình dáng cụ thể, dưới sự dẫn dắt của một vị thiếu niên tóc tết dẫn đầu, như nước thủy triều vọt tới.

Họ tay cầm thiết thương, thân khoác tỏa tử giáp, tất cả đều oai phong và phi thường.

Vật cưỡi của họ, là những con sói khổng lồ mạnh mẽ và uy nghiêm!

Những bộ phận trọng yếu của con sói khổng lồ cũng được bảo vệ bằng thiết giáp.

Đội kỵ binh này mặc dù chỉ có một trăm người, nhưng lại giống như cả vạn quân. Cưỡi sói tới gần, thực sự mang theo uy thế phá thành diệt quốc.

Đoàn xe của Tề quốc lập tức dừng lại. Hai trăm sĩ tốt của Thiên Phúc Quân, lập tức bày ra đội hình công kích.

Cửu Tốt đệ nhất Thiên Phúc Quân, chắc chắn có đủ tự tin để đối mặt với bất kỳ đội quân hùng mạnh nào trong thiên hạ.

Từng người một với phù thương trên lưng, chiến đao rút ra khỏi vỏ, nhìn mà phát lạnh.

Chiến mã mà họ cưỡi, cũng là những con yêu mã tốt nhất do Tề quốc Ngự Thú phường đặc biệt tuyển chọn ra, trước thần lang thảo nguyên uy danh hiển hách, cũng không hề run sợ.

Kiều Lâm cầm đao thúc ngựa, một mình xông lên phía trước: “Người tới là người nào?”

Ở một khoảng cách an toàn, thảo nguyên kỵ binh dừng lại.

Vị tướng lĩnh cầm đầu đặt tay lên ngực và nói rất trịnh trọng: “Đại Mục đế quốc Thương Đồ Thần Kỵ Vũ Văn Đạc, ra mắt Đại Tề Võ An Hầu!”

Kiều Lâm vì thế giơ tay lên.

Soạt!

Thanh âm thu đao vào vỏ của hai trăm duệ binh đồng loạt vang lên, bên cạnh sự sắc bén, còn có một loại cảm giác cực kỳ hùng tráng.

Lúc này mới có vệ binh vén rèm xe ở giữa chiếc xe ngựa, đại danh đỉnh đỉnh Võ An Hầu bước ra khỏi buồng xe.

Thương Đồ Thần Kỵ có mặt ở đây chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, trong thế giới xanh biếc bao la này, y nhìn thấy một sự tồn tại giống như thần thánh. Người mặc thanh y đeo kiếm, thân người thẳng tắp dường như có thể chống đỡ cả bầu trời. Đôi mắt trong veo, lại toát lên vẻ uy nghiêm khó lường. Nghĩ đến những cường giả của bổn quốc, chỉ cảm thấy phần phong thái này, không thua kém một ai.

Tất nhiên Khương Vọng nhớ Vũ Văn Đạc.

Đây là người năm đó nhìn chằm chằm hắn trên Trường Hà Cửu Kiều, và cũng là bằng hữu tốt của Triệu Nhữ Thành ở Mục quốc.

“Vũ Văn tướng quân!” Khương Vọng vô cùng thân thiết gọi một tiếng, sau đó nói: “Cứ để thuộc hạ dẫn đường, tướng quân không ngại có thể tới đàm đạo một chút với ta!”

Khương Vọng của ngày hôm nay, sao có thể so sánh với người trước khi đi Quan Hà Đài năm đó?

Khi đó, Vũ Văn Đạc vẫn còn lạnh lùng đối đầu với hắn, suýt chút nữa chỉ vì một lời không hợp đã rút kiếm chém nhau. Nhưng hôm nay chỉ cảm thấy – vô cùng vinh dự!

Đây chính là người trẻ tuổi nhất lấy quân công phong hầu của thiên hạ liệt quốc trong cả gần trăm năm qua!

Một người nhân vật như vậy, mà vẫn còn nhớ tới Vũ Văn Đạc y!

Nhanh chóng làm một cái thủ thế, đội kỵ binh mà y mang theo đã quay đầu mở đường, Vũ Văn Đạc một mình bước vào trong đoàn xe của Tề quốc.

Để tránh việc thần lang không hiểu chuyện, làm phiền đến quý nhân, y thậm chí còn tự mình đi bộ đến đây.

Nói là cả đoàn xe, nhưng người ngồi xe duy nhất chỉ có mình Khương Vọng. Trong các xe ngựa còn lại, chất đầy lễ vật qua lại của hai quốc gia. Chẳng hạn như rượu từ quận Lộc Sương, dược liệu từ quận Chu Hòa... mấy thứ như vậy.

Khương Vọng vỗ vỗ vệ binh điều khiển xe ngựa, ra hiệu cho hắn ta nhường chỗ, thản nhiên ngồi xuống vị trí của người đánh xe, cực kỳ thuần thục cầm dây cương, cười vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Bên này!”

Vũ Văn Đạc vốn là người có tính cách phóng khoáng, nhìn thấy Võ An Hầu tự nhiên như thế, trong lòng thoải mái, tung người nhảy lên xe rồi ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, cảm thán: “Xe ngựa của Tề quốc thật là tinh xảo!”

Khương Vọng trực tiếp đưa dây cương cho y: “Nếu tướng quân thích, ta liền tặng cho ngươi cỗ xe này!”

Vũ Văn Đạc cũng không tỏ ra ngượng ngùng, y nắm lấy dây cương nói: “Ta và Nhữ Thành cũng không có gì khác biệt, y coi hầu gia là huynh trưởng, ta cũng coi ngài là huynh trưởng, huynh trưởng ban thưởng, không dám nhận, chỉ là chúng ta thay đổi vị trí, để ta đánh xe cho ngài đi !”

Khương Vọng cười ha ha một tiếng. Lúc đầu, Nhữ Thành đã nói rằng tên gia hỏa này vừa ngu ngốc vừa lỗ mãng, nhưng bây giờ xem ra lại có vẻ rất cơ trí.

Trong lúc nói chuyện, hai người đổi vị trí trái phải cho nhau.

Vũ Văn Đạc giật nhẹ dây cương, cỗ xe tiếp tục vững vàng tiến về phía trước.

Khương Vọng nửa người dựa vào cửa xe, nhàn nhã ngồi đó, nhìn về phía xa: “Khung cảnh mở rộng đến vô tận này, thực sự khiến người ta cảm thấy thỏa mái. Trên thảo nguyên này, chỉ cảm thấy trốn trong xe là một loại tội lỗi!”

Vũ Văn Đạc nói : “Hầu gia có chút không giống với suy nghĩ của ta.”

“Có gì khác biệt?” Khương Vọng thuận miệng hỏi.

Vũ Văn Đạc cười nói: “Ta vốn tưởng rằng bây giờ hầu gia bây giờ địa vị cao lại nắm trọng quyền, đáng lẽ không nên dễ gần, không ngờ lại vẫn không tự cao tự đại như vậy.”

Khương Vọng cười nói: “Ta cũng không phải dễ gần thế đâu. Chỉ là bằng hữu tốt của Nhữ Thành. Nói thế nào đi nữa, thì cũng đáng để kết thân.”

Vũ Văn Đạc suy nghĩ một lúc, sau đó cười toe toét nói: “Cũng có đạo lý!”

Hai ngời chưa từng quen biết, nhưng vì cùng có chung một người bằng hữu, ngay lập tức lại cảm thấy gần gũi.

Khương Vọng tùy ý hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Ta được lệnh của quốc vương, dẫn Võ An Hầu đến Chí Cao Vương Đình!”

Vũ Văn Đạc đầu tiên trả lời một cách trịnh trọng như vậy, sau đó mới nói: “Sứ thần liệt quốc, còn chưa đến đủ. Vân điện hạ là người sẽ phụ trách đại lễ nghi lần này, nghe nói sứ giả của Tề quốc là ngài, nên đặc biệt cử ta đi nghênh đón, giao phó cho ta nhất định phải chào đón ngài bầng sự tôn trọng tối đa — Thế nên, ta mới đặc biệt phái một đội Thương Đồ Thần Kỵ tới đây, người khác không được đãi ngộ như vậy đâu!”

Nghĩ đến vị hoàng nữ Mục Quốc có đôi mắt xanh biếc, Khương Vọng có chút nhẹ nhõm gật đầu: “Vân điện hạ có tâm rồi.”

Vũ Văn Đạc đột nhiên nở nụ cười đắc ý: “Khi chúng ta đến vương đình, tiểu đệ đã có an bài khác! Hầu gia nhất định phải thưởng thức kỹ phong cảnh thảo nguyên của chúng ta!”

“Sau lại nói, sau lại nói.” Khương Vọng cười ha ha, như là không quan tâm hỏi: “Lần này, nghi thức kế nhiệm Thần Miện Bố Đạo Đại Tế Ti, có phải sẽ cử hành ở Cao Vương đình hay không?”

“Chính xác!” Vũ Văn Đạc đáp.

“Chí Cao Vương Đình còn dừng ở Thiên Kính sao?” Khương Vọng lại hỏi.

Vũ Văn Đạc đánh xe rất chăm chú: “Đương nhiên!”

Bình Luận (0)
Comment