Chương 2908: Hai Một Thêm Làm Bốn (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hoàng Xá Lợi tìm theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy một người nam tử râu ngắn mắt ưng đang sải bước đi tới, lập tức nhíu mày. Từ tướng mạo mà nhìn thì đây không phải nhân vật lợi hại gì… không xét phải trái đúng sai, trước tiên trong lòng đã có một cái đánh giá không tốt.
Khách quan mà nói, thực ra dáng dấp của người này cũng không xấu. Nhưng chỉ dùng một dung mạo không đủ ưu việt thế này, để quấy rầy tới thời gian vui vẻ của Hoàng Xá Lợi nàng ta và Khương tiên tử, thì chắc chắn phải trừ điểm cực nặng mới được.
“Chung Ly huynh!” Khương Vọng từ trong đại sảnh đứng dậy, chào hỏi: “Ngọn gió nào đưa huynh tới đây vậy?’
“Đừng khách sáo, ngồi xuống nói chuyện đi.” Chung Ly Viêm tự ý đi vào trong, tùy tiện nói: “Ta tới tìm ngươi rất nhiều lần rồi đó!”
“Ta nghe hạ nhân báo cáo qua rồi.” Thái độ của Khương Vọng rất tốt: “Thực ra, ta cũng vừa mới quay trở lại. Còn chưa kịp tới cửa bái phỏng. Chung Ly huynh có chuyện gì khẩn cấp hay sao?”
Ánh mắt của Chung Ly Viêm chỉ lướt qua người của Hoàng Xá Lợi, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, hào sảng ngồi xuống, cười nói: “Ta nghe nói ngươi ở trên chiến trường Tề Hạ phát triển phong phú, thành tựu Thần Lâm, chém giết liên tục mấy vị hầu gia Hạ quốc, tiến bộ không ít a!”
Nói xong, hắn ta ném cho Khương Vọng một ánh nhìn “ngươi hiểu”.
Khương Vọng không hiểu lắm, khiêm tốn nói: “Cũng là do vận khí tốt.”
“Vận khí cũng là một phần của thực lực.” Chung Ly Viêm lại ném cho Khương Vọng một ánh mắt.
Khương Vọng có chút không hiểu nổi hỏi: “Cho nên?”
Chung Ly Viêm hất cằm một cái: “Cho nên ta quyết định cho mình ngươi một cơ hội khiêu chiến ta!”
Khương Vọng nhất thời trầm mặc.
Phân ra một luồng tâm thần tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, vội vàng viết thư cho Tả Quang Thù, hỏi –
Chung Ly Viêm tới cửa cầu đánh, ý của ngươi thế nào?
Chung Ly Viêm bên này lại tự cười một mình nói: “Lúc còn ở trong Sơn Hải Cảnh, ngươi nghe tiếng gió rồi chạy mất, chắc lúc đó cũng đã sớm muốn chứng minh bản thân rồi. Lần này gặp lại trên thảo nguyên, chính là thời cơ thích hợp!”
Khương Vọng hoài nghi trí nhớ của mình xuất hiện sai lệch.
Rõ ràng lúc đó khi còn ở trong Sơn Hải Cảnh, hắn và Chung Ly Viêm giao thủ mấy hiệp, nhưng cuối cùng cũng chỉ duy trì sự kiềm chế lẫn nhau. Lần thứ hai bọn họ gặp nhau, bên Khương Vọng có đội hình bao gồm Tả Quang Thủ, Khuất Thuấn Hoa và Nguyệt Thiên Nô, trực tiếp khiến Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật sợ hãi bỏ chạy ... Nhưng tại sao bây giờ Chung Ly Viêm lại nói tự tin đến thế? !
Có phải Khương mỗ nhân ta thật sự đã chạy qua trước mặt Chung Ly Viêm à?
Quả thực số lần chạy trên đường hơi nhiều, thật đúng là không xác định được có nhớ nhầm hay không…
Lúc này, thư hồi âm của Tả Quang Thù cũng đã tới. Quả là cái người sử dụng Thái Hư Huyễn Cảnh quá nhiều này, cả ngày lẫn đêm đều ở đó… Cũng không biết còn có thời gian mà nói chuyện yêu đương với Khuất Thuấn Hoa hay không?
Câu trả lời của Đại Sở Tả tiểu công gia vô cùng ngắn gọn, chỉ có bốn chữ ——
“Đánh cho đến chết.”
“Được!” Khương Vọng nói: "Nếu Chung Ly huynh đã có ý này, vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta liền—’
“Ai!” Chung Ly Viêm giơ tay lên cắt đứt lời hắn; “Nghe nói ngươi mới từ biên hoang trở về. Chung Ly Viêm ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi cứ nghỉ ngơi hai ngày đi. Khi nào nghỉ ngơi tốt rồi, không ảnh hưởng gì đến trận đấu, thì lúc đó chúng ta sẽ giao thủ.”
“Không cần.” Khương Vọng với vẻ mặt thành thật nói:
“Lần này ta đến biên hoang, chỉ để xem một chút. Ta không bị thương chỗ nào cả, ta cũng không cần nghỉ ngơi. Chỉ là một trận mài giũa mà thôi, Chung Ly huynh quý nhân bận rộn nhiều việc, ta cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian của huynh.”
Lông mày của Chung Ly Viêm giật giật một cái, cái tên tiểu tử này thật biết cách ăn nói. Sau khi được phong hầu là trở nên khác biệt hẳn, trở nên hiểu chuyện hơn nhiều.
“Nếu ngươi không thể chờ đợi...” Hắn ta nhìn xung quanh, cảm thấy viện tử này không phù hợp cho lắm, sợ là đánh cho tận hứng, rồi lại phá hủy mất tòa miếu Mẫn Hợp này mất, thế thì khó giao đãi lắm.
“Để ta sắp xếp địa điểm!” Hoàng Xá Lợi lúc này lại nhảy ra, ôm đồm nhiều việc, nói: “Ta có người ở Mục quốc, cácngươi không cần lo lắng.”
Nàng ta nhìn Chung Ly Viêm: “Tiểu hồ tử, một giờ nữa, giao thủ ở đấu trường Thương Lang khu phía Tây, ngươi nghĩ sao?”
Lang, ưng, mã, ba loại đồ đằng này có một ý nghĩa vô cùng thần kỳ ở trên thảo nguyên.
Do đó, những thứ có ba ký tự này trong danh xưng, thì đều không hề đơn giản. Đấu trường Thương Lang là một trong những đấu trường có tiêu chuẩn cao nhất trong chí cao Vương Đình, cũng không biết Hoàng Xá Lợi kiếm đâu ra đường để sử dụng nó.
Tuy nhiên, Kinh Mục hai quốc gia này đều ở trong lãnh thổ Bắc vực, lại cùng nhau chiến đấu chống lại ma triều trong nhiều năm, vì vậy có một số mối quan hệ cao tầng là điều hết sức bình thường.
Khương Vọng không có ý kiến gì.
Chung Ly Viêm thấy Khương Vọng không phản đối, cũng chỉ gật đầu nói: “Vậy thì một giờ nữa gặp lại.”
Hắn ta dứt khoát xoay người rời đi.
Nếu muốn nói việc kinh doanh nào kiếm nhiều tiền nhất ở Bắc vực, thì chắc chắn đó là đấu trường.
Mấy nơi ăn tiêu phung phí như thanh lâu, sòng bạc, cũng không thể so sánh với đấu trường khiến người dân Bắc vực điên cuồng được.
Dị thú tử đấu, hung thú chiến đấu trong lồng, yêu tộc giác đấu, và các tu sĩ chuyên môn tử chiến... Nói tóm lại, loại hình chiến đấu ngươi có thể tưởng tượng được, hay không thể tưởng tượng tới, đều được thể hiện một cách xuất sắc ở đây. Từ những trận chiến đẫm máu không chết không dừng, cho đến những trận so tài đến điểm đến thì ngưng, tất cả đều có bàn đặt cược ở đây.
Trọng Huyền Thắng cũng có một “Diễn võ trường Vô Địch” ở Lâm Tri, nhưng việc kinh doanh còn lâu mới được gọi là tốt. Mọi người ở Lâm Tri đi xem các cuộc thi đấu, chỉ nhìn danh nhân, chỉ xem danh cục, mấy cuộc tỷ thí của mấy tên Trương Tam Lý Tứ tùy tiện nào đó, đến một ánh mắt bọn họ cũng không thèm liệc một chút. Còn nhiều nơi dể tiêu xài honag phí, người dân Lâm Tri không thích trễ nải thời gian ở mấy nơi như diễn võ trường. Là Tứ Đại Danh Quán không đủ say mê, hay là Bát Âm Danh Trà không đủ tao nhã?