Chương 2918 : Mây bay đã phân tán khắp nơi (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó hắn ta liền nhìn thấy…
Đấu Chiêu.
Đại thiếu gia Đấu gia đại danh đỉnh đỉnh đang ăn dưa mật, ăn đến mức nước dưa văng tung tóe, kêu một tiếng thơm.
Giương mắt nhìn thấy hắn ta, còn đưa tay vẫy vẫy: “Tới đây, nếm một miếng. Dưa mật của thảo nguyên, là tuyệt nhất, đáng giá hoàng kim đó!”
Chung Ly Viêm đen mặt hỏi: “Ngươi ở trong viện của ta làm gì?”
Đấu Chiêu dừng một thoáng, nhìn hắn ta nói: “Ta nghĩ, muốn chờ tin tức tốt của ngươi, cần phải đợi trong viện của ngươi. Nếu không thì sẽ dễ bị bỏ lỡ. Như thế nào? Thấy ngươi kiêu ngạo như vậy, chắc là thắng?”
Chung Ly Viêm liếc trắng mắt: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi?”
“Ha!” Giọng Đấu Chiêu, đột nhiên cao lên: “Hóa ra là thua!”
Chung Ly Viêm lớn tiếng bác bỏ.
Kể gì mà “anh hùng không luận bàn thắng thua”, “ai có thể nói chắc chắn”, “mặt đất quá trơn” đủ loại.
Đấu Chiêu tươi cười rạng rỡ: “Lại nói tiếp, thực ra ta và Khương Vọng cũng đã hẹn chiến rồi.”
Y liếc xéo Chung Ly Viêm: “Chẳng qua là, Khương Vọng cảm thấy mình vừa mới từ thảo nguyên săn ma quay về, trạng thái chưa đủ để đánh với ta, thỉnh cầu nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày. Không ngờ ngươi lại gấp gáp đi tìm mất mặt như vậy, này, tin vẫn còn ở đây, ngươi có muốn nhìn một chút hay không?”
Mắt Chung Ly Viêm bốc lửa.
“Hả?” Đấu mỗ vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu, mê mang: “Hắn không phải muốn nghỉ ngơi điều dưỡng sao, sao lại còn tận dụng thời gian đánh với ngươi một trận? Chẳng lẽ hắn coi thường ngươi như vậy, chỉ coi là cho ngươi một đặc ân thôi sao?”
Nhưng nhất thời cũng không phân rõ Khương Vọng đáng hận hơn, hay là Đấu Chiêu đáng hận hơn, dứt khoát hận cả hai.
Hai tên cẩu tặc!
Đấu Chiêu mặc kệ tâm tình Chung Ly Viêm thế nào, gật gù đắc ý, một câu tiếp một câu đâm vào tim hắn ta, tát lên mặt hắn ta.
Chung Ly Viêm tức giận bất bình bác bỏ, vả lại dù sao chiến bại cũng là hiện thực trần trụi, hoàn toàn không có không gian chống đỡ, bị chửi đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Đấu Chiêu thật ra hiểu rất rõ.
Chung Ly Viêm bị y áp chế quá mức lợi hại, mới có thể mất đi lòng tin đối với con đường tu hành chính thống, đổi qua khai thác võ đạo.
Vứt bỏ đạo thuật tu võ đại, mặc dù khí phách lớn. Chunh Ly Viêm cũng quả thật cũng là một nhân vật có thiên phú tuyệt hảo, và nghị lực rất lớn. Trên thực tế, có thể mang đến cho y một chút áp lực.
Nhưng cho đến hiện tại, cũng chỉ dừng lại ở mức độ “một chút áp lực” mà thôi…
Bất luận có không phục thế nào, thua bao nhiều lần, sâu trong lòng Chung Ly Viêm, vẫn luôn biết sự chênh lệch này, thậm chí có thể nói là sợ hãi. Nếu không sao có thể từ bỏ con đường tu hành chính thống của mình…
Nhiều năm tích lũy như vậy?
Sự sợ hãi này, có thể vĩnh viễn ngăn cách phía trước đạo đồ của hắn ta, cho đến ngày hắn ta chiến thắng.
Mà này, không phải là lỗi của Chung Ly Viêm.
Bất kỳ ai muốn làm người mạnh nhất, sống cùng thời đại với Đấu Chiêu y, lòng tin cũng sẽ không ngừng bị phá hủy. Có người có thể xây lại, có người lại không thể.
Chung Ly Viêm đã coi như là hiếm thấy.
Bất kể nói thế nào, gia hỏa này đều là một người bồi luyện rất tốt, Đấu Chiêu cho là mình vẫn phải giúp đỡ khuyên nhủ một hai câu. Cứ vậy mà suy sụp thì không được, giống như đám Ngũ Lăng, còn không đánh đã bằng Chung Ly Viêm đâu.
Thở dài một tiếng: “Thật ra cũng không thể trách ngươi. Nếu như không phải vì ngươi vẫn luôn không đánh lại ta, không thể không từ bỏ những tích lũy trước đó của mình, chuyển qua tu võ đạo. Ngươi hôm nay chưa chắc không thể chống đỡ nhiều hơn mấy hiệp.”
Chung Ly Viêm nghe thấy lời này nhăn chặt lông mày.
“Sinh ra cùng thời đại với ta, là bất hạnh lớn nhất của ngươi. Nhưng người bất hạnh trong thiên hạ, há chỉ có mình Chung Ly Viêm ngươi?” Đấu Chiêu một bộ dáng vẻ ‘ta rất hiểu ngươi’, thản nhiên nói: “Ta khuyên ngươi, nghĩ thoáng ra một chút.”
Chung Ly Viêm giận tím mặt: “Ngươi là cái cọng lông chim gì chứ!”
Thần Tội quân tinh nhuệ của Đại Sở canh bên ngoài viện, chỉ nghe thấy trong viện đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.
Sau đó là tiếng đánh nhau, hồi lâu chưa dừng lại.
….
Kiều Lâm dẫn mấy duệ sĩ Thiên Phúc quân, bảo vệ xung quanh Khương hầu gia, ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quay lại Mẫn Hợp miếu.
Trong viện thoáng chốc vang lên tiếng hoan hô như sấm rền.
Khí thế kia giống như Khương Vọng đã là vô địch đương thời.
Khương Vọng không thể không đàn áp một phen, tránh cho những tên gia hỏa này bành trướng, giúp hắn gây thù chuốc oán chung quanh.
Hắn thích khiêu chiến, nhưng không hề thích bị đánh.
Không nói đến nơi khác, ngay ở trong Mẫn Hợp miếu này, hắn cũng không thể hoành hành không cố kị.
Thần Lâm cảnh không giống như Ngoại Lâu hay Nội Phủ, không phân chia cảnh giới nhỏ rõ ràng. Uẩn Thần Điện chỉ có một, đạo mạch bay trên nó, thần hồn ngồi vào trong đó. Không tồn tại tứ lâu Ngũ Phủ gì đó, không có giới hạn rõ ràng, lần lượt phá vỡ cảnh giới lớn nhất phía sau khoảng cách giữa người và trời, thứ gọi là “thượng tam phẩm chi môn”, thực lực giữa các tu sĩ khác nhau chênh lệch rất lớn.
Xưa nay Thần Lâm không có giới hạn.
Phàm nhân thế gian, sao có thể phân định cường giả như thần?
Cho dù là bản thân tu sĩ Thần Lâm, cũng có người tu linh vực trước, có người khai phá thần thông trước, có người bước lên đạo đồ trước, chỉ nhìn vẻ ngoài, cũng khó phân chia mạnh yếu.
Khương Vọng dựa vào sự tiếp xúc của mình, cảm thấy nếu như dùng chiến lực để phân chia, có thể chia làm 4 cấp độ không rõ ràng.
Loại như Trịnh Triều Dương dùng cái giá cực lớn hoặc dựa vào thủ đoạn đặc thù để thành tựu Thần Lâm, thiên phú không đủ, không có thần thông, không thể tạo nên Linh Vực, đạo đồ cũng không đủ kiên cố… Là Thần Lâm yếu nhất. Thật ra… so với những Tương ma Thần Lâm có linh trí đơn giản ở biên hoang kia, chỉ mạnh hơn một chút, nhưng mà có thể dựa vào kim thể ngọc tủy, áp chế tu sĩ Ngoại Lâu chưa vượt qua khoảng cách người và trời.
Loại như Nhạc Lãnh, Lệ Hữu Cứu, có thể đảm đương chức vị quan trọng trong cơ cấu cường quốc, cũng không thiếu thủ đoạn sát chiêu, là Thần Lâm bình thường. Loại Thần Lâm này, chiếm phần lớn trong số các tu sĩ Thần Lâm trong thiên hạ. Bao gồm cả Chu Hùng, Diêm Đồ, cũng đều thuộc loại này.
Những bị hầu gia Hạ quốc mà hắn chống lại trên chiến trường kia, ở thần thông, đạo đồ, sát pháp, linh vực, nhục thân đều đồng thời có vài chỗ biểu hiện không tầm thường, chính là Thần Lâm mạnh. Giới hạn trên của cấp độ này rất cao, chính hắn cũng ở trong cấp độ này, bao gồm cả Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân, thậm chí là Kế Chiêu Nam, Thuần Vu Quy lớn tuổi hơn, cũng ở trong đó.
Như Tội Quân Hoàng Kim Mặc, Hung Đồ Trọng Huyền Chử Lương đã từng ở cấp độ này, mới là tuyệt đỉnh Thần Lâm. Dõi mắt khắp hiện tại, cũng chỉ có lác đác mấy người, có thể nói là còn hiếm thấy hơn cả chân nhân.
Đương nhiên, nếu muốn nghiêm cẩn một chút, còn có thể phân nhỏ hơn. Ví dụ như có hi vọng Động Chân, ví dụ như đi đến cực hạn ở một hướng khác, lại ví dụ như ở trong cấp độ Thần Lâm mạnh này, Kế Chiêu Nam hiện tại chắc chắn mạnh hơn Trọng Huyền Tuân một chút, có phải cũng có thể phân thành một cấp bậc khác hay không… Nhưng mà quá rườm rà rồi, không cần thiết.