Chương 2920 : Như Đắc Quảng Văn (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong lòng Khương Vọng chấn động.
Lời này của Đồ Hỗ đã nói rõ, chuông Quảng Văn này, thật sự có liên quan đến chuông Ngã Văn ở Huyền Không tự!
Nhưng sao có thể?
Một cái là phật tông Đông vực, một cái là thần giáo Bắc vực. Không nói đến trời sinh đối lập, cũng ít nhất là phân biệt rõ ràng. Sao trong đó lại còn có câu chuyện?
Hắn ngước mắt nhìn phù điêu trên chiếc chuông màu thiên thanh: “Phù điêu này…”
Nếu như chuông Quảng Văn là đồ vật của Phật môn, sao phù điêu lại là câu chuyện về Mẫn Cáp Nhĩ của Thương Đồ thần?
“À.” Đồ Hỗ thuận miệng nói: “Sau khi Khô Vinh viện bị hủy diệt, đã điêu khắc nên.”
Ông ta nói quá tùy ý, cũng không giống như đang nói một bí mật khó lường gì đó.
Nhưng cái tên Khô Vinh viện này, thật sự quá nhạy cảm.
Liên quan đến việc phế lập thái tử của Tề quốc, thậm chí liên lụy đến việc tranh bá của Tề Hạ năm đó.
Mẫn Hợp miếu có vị trí chí cao trong Vương Đình, tại chủ điện chính viện treo chiếc chuông Quảng Văn này, sẽ có quan hệ gì với Khô Vinh viện?
Bụi bậm phủ đầy lịch sử một khi bị phủi đi, mạng nhện giăng đầy năm tháng sẽ lan tràn. Hậu nhân biết được chỉ là từng chút mảnh hồi ức, từng lời nói ngắt quãng, những hình ảnh vụn vỡ. Phải khâu vá từng mảng một, mới có thể thấy rõ chân tướng.
Loại khó khăn và phức tạp này, chính là điểm vĩ đại của [Sử Đao Tạc Hải].
Nhưng mà [Sử Đao Tạc Hải], cũng không có ghi chép gì về chiếc chuông Quảng Văn này, Khương Vọng không thể nào nghiền ngẫm.
Tề quốc và Mục quốc, triều đình Mục quốc và Khô Vinh viện, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Năm đó câu chuyện vị thần sử Mẫn Cáp Nhĩ truyền giáo Trung vực, hình như so với trong tưởng tượng còn phức tạp hơn. Điểm liên quan đến Quảng Văn Gia Tà Vô điện, hình như cũng chỉ là những thứ mà người ta miêu tả…
Thậm chí cả cái tên Quảng Văn Gia Tà Vô này, cũng không hề đơn giản như vậy.
Chủ điện Mẫn Hợp miếu nơi tưởng nhớ thần sử Thương Đồ thần giáo, thế nhưng lại dùng một cái tên chuông Quảng Văn liên quan đến Khô Vinh viện.
Chỉ cần thử nghĩ xem, liền cảm thấy trong đó có ngàn chữ vạn từ, không biết có bao nhiêu bí ẩn vướng mắc.
Lịch sử sao mà phức tạp!
Đối với tính phức tạp trong dòng lịch sử, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Khương Vọng không hề bất ngờ.
Thứ hắn ngạc nhiên chính là, vì sao Đồ Hỗ lại nói với mình những thứ này?
Hắn tự nhận bản thân không phải là người được người khác quá yêu thích, hoặc là Đồ Hỗ là người thích giảng giải cho người khác.
Tới Mục quốc đã nhiều ngày, ngoại trừ ngày đó mới đến Mẫn Hợp miếu, cùng với lúc vô tình gặp mặt ở biên hoang, bọn họ chưa từng có tiếp xúc riêng. Nếu không phải lần này hắn đến cửa bái phỏng, cũng sẽ không có lần giao lưu này.
Cho nên là vì sao?
Một loại ám hiệu? Một loại ăn ý? Hay là một loại chỉ bảo?
Khương Vọng lại nhớ đến gợi ý của Tề thiên tử trước khi đi…
“Mang một đôi tai, một đôi mắt, nghe nhiều, nhìn nhiều, quay về nói cho trẫm, ngươi nghe được cái gì, nhìn thấy thứ gì, liền được rồi.”
Do đó thán một tiếng: “Nhưng thật ra ta kiến thức hạn hẹp. Gì mà ‘Tam Văn Tam Phật Tín’, ta chưa hề nghe qua.”
“Vậy sao?” Đôi mắt thâm thúy của Đồ Hỗ nhìn sang: “Ngươi không phải là đệ tử của đại sư Khổ Giác Huyền Không tự sao?”
Nghe thấy lời ấy, suy nghĩ đầu tiên của Khương Vọng chính là – kim miện tế tư của Thương Đồ thần giáo, nhân vật thực quyền Đồ Hỗ của Mục quốc, vậy mà lại biết đến Khổ Giác. Nếu lão hòa thượng mặt vàng kia mà nghe thấy, chắc chắn rất vui vẻ.
Phải biết là ngay cả trong thuộc địa Phật môn của Huyền Không tự, cũng không mấy ai nhận ra Khổ Giác, chứ đừng nói lại còn tôn xưng là “đại sư”.
Ngoài mặt chỉ nói: “Khổ Giác đại sư quả thực đối với ta vô cùng tốt, chỉ là ta cũng không có suy nghĩ xuất gia.”
“Cũng thế.” Đồ Hỗ gật đầu: “Thể chế quốc gia mới là hồng lưu nhân đạo, so với bất kỳ tông phái nào cũng hợp với đại thế hơn.”
Lời này không có vấn đề gì.
Nhưng do một người có thân phận phức tạp, có lập trường mâu thuẫn như Đồ Hỗ nói ra, sẽ có một chút ý ở ngoài lời.
Khương Vọng có lòng muốn hỏi, những tông phái khác mà Đồ Hỗ nói này, có bao gồm cả Thương Đồ thần giáo hay không. Nhưng mà nghĩ đến nếu nói vậy sẽ vi phạm nguyên tắc mà thiên tử nói ‘chỉ mang theo tai và mắt’, cho nên lời nói ra, chỉ là: “Ta thật ra không nghĩ nhiều như vậy, chủ yếu là lục căn chưa tịnh, tự cảm thấy không có duyên với phật môn”.
Đồ Hỗ nói: “Nói ngươi lục căn không tịnh, lại không thấy ngươi đi Thần Ân miếu. Có lẽ toan tính quá nhiều?”
Khương Vọng đáp: “Thật ra cũng rất nhỏ.”
“Lớn hay nhỏ cũng chỉ là khái niệm tương đối, giống như thời gian cũng chỉ là đơn vị đo lường, chỉ có mảnh đất trời này, không gian này, mới là thứ tồn tại.” Đồ Hỗ nhẹ nhàng nhếch miệng, lại liếc chiếc chuông Quảng Văn kia một cái, ngược lại thổn thức nói: “Có lẽ năm đó Khô Vinh viện để chuông Quảng Văn ở đây, cũng không nghĩ rằng, nó lại có thể tồn tại lâu hơn cả Khô Vinh viện.”
Khô Vinh viện, Khô Vinh viện, Đồ Hỗ liên tục nhắc đến Khô Vinh viện.
Trong thứ gọi là “Tam Văn Tam Phật Tín”, nổi danh “Như Đắc Quảng Văn”, “Như Thị Ngã Văn”, nói vậy chuông Quảng Văn kia quả thật là bảo vật cùng cấp bậc với chuông Ngã Văn.
Năm đó vì sao Khô Vinh viện lại đem bảo vật trấn tự như vậy, thả vào Mẫn Hợp miếu của Mục quốc?
Trong lòng Khương Vọng có một loại tò mò rất mãnh liệt, nhưng loại tò mò này, lại mơ hồ mang theo sự bất an.
Lúc này lời nhắc nhở của Vũ Văn Đạc lại xông lên đầu – phiền phức. Vị trước mặt này là một nhân vật rất phiền phức.
Khương Vọng lại lần nữa đè nén lòng hiếu kỳ, cười nói: “Ta ngược lại không hiểu rõ Khô Vinh viện lắm.”
Đồ Hỗ khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều. Liền dẫn đường, vượt qua chiếc chuông Quảng Văn này – hoặc có lẽ hiện tại nên gọi là “chuông Quảng Văn Mẫn Cáp Nhĩ”?
Hai người đi qua đại viện, lại xuyên qua một cánh cửa, mới đi vào trong chính điện, tự mình ngồi xuống.
Đồ Hỗ đang ngồi ở chủ vị, trang nghiêm túc mục, tư thái lễ nghi đều không thể bắt bẻ.
“Lại nói tiếp, hôm nay Võ An hầu đến bái phỏng…” Ông ta nhìn thoáng qua cái bọc nhỏ mà Khương Vọng cầm trong tay, nói tiếp: “Còn mang theo lễ vật, vì chuyện gì?”
Khương Vọng đặt lễ vật trong tay xuống, trịnh trọng nói: “Lần này đại hạ tới, chủ yếu là vì cảm tạ Đồ đại nhân ở biên hoang đã giúp đỡ.”
Đồ Hỗ nhếch lông mày: “Biên hoang?”
Khương Vọng kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đại nhân đã quên sao? Là chuyện xảy ra mấy ngày trước.”
“Có thể là ta bận quá.” Đồ Hỗ đè trán, dáng vẻ hơi phiền não: “Ta làm cái gì?”
Sự nghi ngờ trong lòng Khương Vọng càng sâu, nhưng vẫn đè nén, cố gắng hết sức kể lại sự việc một cách ngắn gọn, cũng liên tục cảm ta.
Đồ Hỗ sau khi nghe xong, như có điều suy nghĩ: “Bắt được linh hồn, hiện ra nguyên hình, hóa thành Trành ma, hẳn là thủ bút của Huyễn Ma Quân.”
“Huyễn Ma Quân?”
“Phía bắc Sinh Tử Tuyến, là một trong những thống soái tối cao bên phía ma tộc. Chân thân ở Vạn Giới Hoang Mộ, chỉ là chiếu hình sức mạnh ở đây. Nhưng thật ra hắn ta rất ít khi ra tay…”
“Trên Chân ma, không phải là Thiên ma sao? Ma Quân này… Chẳng lẽ là cấp cao hơn nữa?”
“Vậy sao, thật ra không phải.” Đồ Hỗ giải thích: “Ma Quân quả thực mạnh hơn Thiên ma, nhưng mà không thể siêu thoát tuyệt đỉnh. Chỉ là một loại tồn tại vô cùng đặc biệt trong Vạn Giới Hoang Mộ, trong cùng một thời đại, nhiều nhất chỉ có tám vị. Hiện tại chỉ tồn tại bốn vị, Huyễn Ma Quân là một trong số đó.”
“Không biết là bốn vị nào?”
“Bốn vị này, theo thứ tự là Thần Ma Quân, Đế Ma Quân, Huyễn Ma Quân và Thất Hận Ma Quân!”
…
…
…