Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2925 - Chương 2925 - Lưu Quang Phi Sái (2)

Chương 2925 - Lưu quang phi sái (2)
Chương 2925 - Lưu quang phi sái (2)

Chương 2925 : Lưu quang phi sái (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Không quan tâm Triệu Nhữ Thành có suy nghĩ thế nào, cửa hôn sự này hắn và Hách Liên Vân Vân cũng đã đồng ý rồi.

Lúc này Hách Liên Vân Vân đang ngồi giữa khán đài phía đông, một thân hoàng trụ miện phục nồng đậm phong cách thảo nguyên, tắm trong ánh sáng, quý không thể tả.

Ngồi cạnh nàng ta, là một nữ ni mặc áo đen, khoảng chừng ba mươi tuổi, diện mạo thành thục xinh đẹp, khí chất lại lạnh nhạt.

Người nhờ Triệu Nhữ Thành mà chiếm được danh ngạch cuối cùng xem chiến – Vũ Văn Đạc – thì đàng hoàng ngồi ở một góc khán đài.

Trong số ba người đang ngồi trên khán đài phía tây, bắt mắt nhất đương nhiên là quái khách che mặt kia. Làm giống như không ai nhận ra hắn ta, thân hình cứng ngắc, cố giả bộ trấn định ngồi ở đó.

Chung Ly Viêm đáng thương, còn tưởng rằng giống lần trước, ít gì cũng có mấy trăm người xem cuộc chiến. Hắn ta tùy tiện co rụt ở vị trí này, kiềm chế khí thế, mặc áo choàng kín mít, ai có thể chú ý đến hắn ta?

Không ngờ khán đài lớn như vậy, chỉ có sáu người ngồi.

Không thấy lãng phí sao?

Ánh mắt mấy người còn lại thỉnh thoảng lướt qua, đều giống như nhìn kẻ ngu. Hắn ta dứt khoát không nhìn, chỉ mặc niệm trong lòng: “Không nhận ra ta, không nhận ra ta, không nhận ra ta.”

Người có khí thế nhất lại là Hoàng Xá Lợi.

Đao to búa lớn ngồi ở giữa, mắt vượt qua võ đài, nhìn chằm chằm Hách Liên Vân Vân ở đối diện, thỉnh thoảng dời mắt, chính là nhìn nữ ni xinh đẹp bên cạnh nàng ta.

Hách Liên Vân Vân liếc nàng ta một cái, nàng ta liền cười rực rỡ với Hách Liên Vân Vân.

Hách Liên Vân Vân lễ độ cười đáp trả, nàng ta liền cười càng tươi.

Cứ thế lặp lại mấy lần, Hách Liên Vân Vân cũng đã quen, để nàng ta nhìn đi.

Người cuối cùng trên khán đài phía tây, là trưởng tử của danh tướng thiên hạ Kim Đàm Độ, Kim Công Hạo, con cháu chân huyết, cường giả Thần Lâm. Hắn ta còn có một đệ đệ, tên là Kim Qua. Là người đã từng được chọn tham gia Hoàng Hà chi hội, cuối cùng lại bị Triệu Nhữ Thành cướp mất vị trí.

Đấu thị và Kim thị có lui tới làm ăn một chút, Đấu Chiêu và Kim Công Hạo cũng vì vậy mà quen biết. Mặc dù không tính là quá quen thuộc, Kim Công Hạo đã mở miệng, danh ngạch xem cuộc chiến này Đấu Chiêu cũng liền không sao cả, cho hắn ta.

Năm nay Kim Công Hạo 29 tuổi, cùng với Vũ Văn Liệt của Vũ Văn thị, Hoàn Nhan Độ của Hoàn Nhan thị, được gọi là “Khung Lư tam tuấn”, đều là những người nổi bật trong lứa thanh niên thảo nguyên, đều thành tựu cảnh giới Thần Lâm trước năm 30 tuổi.

Chẳng qua lúc quyết định danh ngạch tham gia Hoàng Hà chi hội năm 3919 đạo lịch, đều không thể tranh lại Thương Minh.

Thương Minh có một không hai của thảo nguyên… trên Hoàng Hà chi hội một chiêu cũng chưa ra, liền tuyên cáo thất bại.

Thời gian. Khí vận. Vận mệnh.

Đả kích trầm trọng nhất trong gần trăm năm nay của Kim thị, không phải là chuyện Kim Công Hạo không thể đi lên Quan Hà đài, cũng không phải là Kim Qua trước khi lên đài liền bị kéo xuống ngựa, mà là trận chiến Cảnh Mục lần này, Mục quốc thảm bại.

So vưới các gia tộc chân huyết khác, Kim thị của hắn ta cai quản đội kỵ quân đứng thứ sáu thiên hạ Thiết Phù Đồ!

Nhưng hôm nay ngồi ở đây xem đấu, hai đầu lông mày của Kim Công Hạo, không hề có chút ưu sầu nào. Chỉ có sự tự tin, sự thong dong, và sự cường đại.

Dưới ánh nhìn của sáu vị khán giả này, hai bên cổng vòm của Thanh Nha đài từ từ mở ra, hai nhân vật chính của trận quyết đấu ngày hôm nay, liền ra sân.

Một người mặc võ phục hồng đáy viền vàng, xách ngược danh đao Thiên Kiêu, giống như nắng gắt lướt ngang bầu trời.

Một người thanh sam đeo kiếm, chậm rãi bước đi, giống như mây bay nơi chân trời.

“Ồ?”

Trên khán đài sườn đông, nữ ni áo đen phát ra âm thành hơi bất ngờ.

“Sao vậy?” Hách Liên Vân Vân thấp giọng hỏi.

Nữ ni áo đen như có điều suy nghĩ cười cười: “Có người nói Khương Vọng diện mạo cực xấu, hôm nay vừa thấy, mới biết tin đồn không thể tin.”

“Đẹp hay xấu phải xem so với ai, Võ An hầu thật ra không đến nỗi xấu…” Hách Liên Vân Vân vừa nói, vừa nhìn Khương Vọng: “Chỉ là hắn quả thật dễ nhìn hơn lúc ở Hoàng Hà chi hội.”

Hai người có thể trở thành bằng hữu, ngoại trừ cùng chung lợi ích, tất nhiên còn có sở thích gần giống nhau, ví dụ như yêu thích cái đẹp.

Nữ ni áo đen liền cười nói: “Sách sử ghi lại Tần Hoài đế của dáng vẻ khuynh thiên hạ, nghe nói vị Doanh Tử Ngọc kia của ngươi so với Hoài đế năm đó cũng chẳng kém, lúc nào cho ta gặp một lần nhé?”

Hách Liên Vân Vân chỉ mỉm cười nhìn trong sân: “Lần sau nhất định.”

Lúc này đã giữa trưa, mặt trời treo cao.

Hai bóng người một xanh một đỏ trên võ đài, đã đứng đối mặt nhau.

Khoảng cách giữa đôi bên, chỉ có mười bước.

Hôm nay không có người điều khiển chương trình.

Không có bất kỳ đôi mắt dư thừa nào.

Lúc đó, mây bay, ánh mặt trời, thậm chí cả không khí chuyển động.

Mọi thứ đột nhiên tĩnh lặng.

Mà trong đôi mắt rực rỡ kia của Đấu Chiêu, có một chút ánh vàng ròng… chợt phóng đại!

….

Đây là một bầu trời sao sâu thẳm.

Phía dưới trời sao, là mặt nước tối thẳm.

Sâu đến mức không thấy kiếp sau.

[Triêu Thương Ngô] có viết: Từ xưa đến nay là nơi thần ở, cự tuyệt khách lui tới.

Nơi này là Nguyên Thần hải.

Chỉ thấy một toàn Uẩn Thần điện hùng vĩ vĩ đại, đứng sừng sững giữa trời và biển, đạo mạch Đằng Long đầu ngẩng cao đang chiếm cứ nóc nhà.

Bỗng nhiên có một chút ánh sáng vàng kim, lóe sáng nơi tận cùng trời sao, tựa như ánh nắng ban mai mờ mờ, Thái Bạch đã mọc. Ngay sau đó một chùm ánh sáng vàng ròng, liền từ nơi tận cùng trời sao xuyên tới, trong nháy mắt liền xuyên qua phương thế giới này!

Kết hợp kiền dương chi đồng phần Nội Phủ và thần hồn sát pháp phần Ngoại Lâu, dùng Kiền Dương Xích Đồng làm nền tảng, Khương Vọng nghĩ ra thần hồn sát pháp hoàn toàn mới, lại hao tổn lượng lớn công, trải qua thôi diễn ở Diễn Đạo đài, mới rốt cuộc hoàn thành.

Tên là [Động Kim Thác].

Thứ gọi là “thác”, chính là cái mõ mà người cầm canh gõ mõ dùng lúc tuần tra ban đêm.

Thứ gọi là “Động Kim Thác”, chính là dùng khí thế gõ mõ, đẩy lùi đêm dài. Ngụ ý là tia sáng đầu tiên xé rách màn đêm.

Vẻ ngoài của thuật này, chính là một chùm sáng màu vàng kim.

Đây mới thực là đồng thuật cấp bậc Thần Lâm, là thần hồn sát pháp cường đại phi phàm. Đây cũng là lần đầu Khương Vọng dùng nó để đối địch, đủ thấy hắn xem trọng Đấu Chiêu thế nào!

Động Kim Thác vừa xuất hiện.

Nháy mắt trời sao phân tán, biển lặng mở ra.

Giống như nắng gắt chiếu rọi, uy năng diệt thế, bao phủ phương Nguyên Thần hải này.

Nhưng nghe thấy – ào ào!

Tiếng bốn biển rít gào, cộng hưởng với nhau!

Ý chí rực rỡ thuộc về Đấu Chiêu, lấp đầy phương thiên địa này, hoàn toàn giống lửa cháy hừng hực.

Ánh sao đầy trời như có linh tính, uốn cong duyên dáng trên bầu trời, trong nháy mắt hóa thành một thanh đao sao băng đủ loại màu sắc, bị bàn tay ánh sao khổng lồ cầm lấy, lăng không gập lại, men theo quỹ tích huyền diệu như có như không, hung hăng chém lên chùm kim quang kia!

Đao này giống như thời gian, nhanh như thời gian, lại chuẩn xác không gì sánh được.

Nhưng chùm sáng vàng kim này lại có một loại ý vị cổ xưa mãi mãi bất biến.

Chiến đao ánh sao lăng lệ chém qua chùm sáng vàng kim, sau một tiếng nổ lớn, chợt rạn nứt, tiêu tán khắp nơi.

Trong sự va chạm trực tiếp này, đao ánh sao bị đánh nát rồi!

Bình Luận (0)
Comment