Chương 29: “Chính Xác” (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Những tâm huyết mà Đồ Hỗ bỏ ra sau lưng, không phải ai cũng biết.
Vì đảm bảo chuyện này có thể hoàn thành, đảm bảo Huyễn Ma Quân không phát giác ra, cả trăm năm nay, không có đến người thứ ba biết được sự tình.
Vì vậy, đối với Hách Liên Vân Vân mà nói, hôm nay nàng ta đến đấu trường Thương Lang xem trận chiến, trong biến cố lần này, nàng ta thực sự cũng đã phải mạo hiểm.
Nàng ta mở miệng mong muốn một lời giải thích cho Khương Vọng, nhưng bản thân nàng ta lại không cần giải thích.
Bởi vì nàng ta là hoàng nữ của Đại Mục.
Đối với những điều có lợi cho đất nước, tất cả sự mạo hiểm của nàng ta được coi là điều hiển nhiên.
Đối với việc Đồ Hỗ sẽ kế vị chức vị thần miện bố đạo đại tế ti, nàng ta cũng là sau khi xem việc Đồ Hỗ thần nhân hợp nhất, kết hợp với căn cứ vào những tin tức tình báo đã biết, mới đưa ra được phán đoán chắc chắn.
Vấn đề này liên quan đến một tầng bí mật cao hơn, nàng ta biết hầu hết quá trình, nhưng vẫn còn thiếu một số thông tin quan trọng, và cũng không biết người được lựa chọn cuối cùng sẽ là ai.
Không chỉ mình nàng ta không biết gì, huynh trưởng Hách Liên Chiêu Đồ của nàng ta cũng không hề hay biết.
Không phải là Nữ Đế của Đại Mục không tin tưởng nhi nữ của mình. Nhưng với tu vi hiện tại của Hách Liên Chiêu Đồ và Hách Liên Vân Vân, thì không thể có khả năng để thủ hộ bí mật được.
Đây là sự việc tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất được.
Ngày hôm nay, nếu Đồ Hỗ đã có thể xuất thủ, dùng tu vi Diễn Đạo xé lớp mặt nạ của Huyễn Ma Quân xuống, thì có nghĩa là mọi việc đã thành định cục rồi.
Cho nên, Hách Liên Vân Vân mới chúc mừng vào thời điểm này.
Một mặt là do khí độ của nàng ta như vậy, mặt khác cũng là đang nhắc nhở Khương Vọng.
Diễn Đạo Chân Quân, và thần miện bố đạo đại tế ti của Thương Đồ thần giáo, hai thân phận này, phân lượng có một sự khác biệt cực kỳ to lớn!
Vì vậy, lời xin lỗi mà ông ta thể hiện trước đó, càng có trọng lượng hơn.
“Chuyện này không đáng để chúc mừng.” Đồ Hỗ nói: “Sự hy sinh của Bắc Cung đại nhân là nỗi đau vĩnh viễn của thảo nguyên, nếu có thể, ta tình nguyện vĩnh viễn bị chia cắt giữa người và thần, dùng một bên để thờ phụng thần linh tối cao, và phía bên kia để du tẩu ở biên hoang, tàn sát ma tộc bảo vệ biên giới.”
Hách Liên Vân Vân nhẹ giọng nói: “Chúng ta sẽ luôn trân trọng ký ức về Bắc Cung đại nhân, đồng thời, cuộc sống của người dân thảo nguyên cũng sẽ phải nghênh đón một chương mới. Cô đại biểu cho chính bản thân, rất mong đợi thần điện dưới sự chủ trì của Đồ đại nhân.”
“Chỉ mong ta có thẻ không phụ sự mong đợi của điện hạ.” Đồ Hỗ khẽ vuốt cằm, lại nhìn xung quanh một vòng: “Ta còn phải đi diện kiến bệ hạ, báo cáo về việc tấm mặt nạ này của Huyễn Ma Quân. Vậy nên không lưu lại lâu nữa, chư vị xin hãy tự nhiên.”
Tiếng nói vừa dứt, người đã biến mất.
Ông ta vừa rời đi, toàn bộ Thanh Nha Đài đột nhiên dường như trống rỗng. Một cường giả chân chính, chỉ cần đứng ở đó, không cần làm gì cả, cảm giác áp bức cường đại đã có thể khiến mọi người đều cảm thấy chật chội.
Khương Vọng im lặng.
Từ thực lực hôm nay mà Đồ Hỗ biểu hiện ra để đối phó với Huyễn Ma Quân có thể thấy, ông ta tuyệt đối không phải là một Diễn Đạo cường giả bình thường. Sao lại ẩn tàng tu vi trong một thời gian lâu đến như vậy, nhân thần lưỡng phân ?
Khương Vọng một lần nữa cảm thấy, nước trong Thiên Kính…quả thực rất sâu.
“Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Trong số những người có mặt tại trường đấu bây giờ, có người suy tư, có người âm trầm không vui, cũng có người tâm tình phức tạp. Có lẽ Hoàng Xá Lợi là người duy nhất vẫn còn hoạt bát.
Nàng ta làm như không có chuyện gì xảy ra, nhìn sang Khương Vọng, rồi lại nhìn qua Đấu Chiêu, vẻ mặt tràn đầy chờ mong: “Vừa rồi các ngươi quyết đấu không phân thắng bại, hiện tại nhân lúc phụ cận có Diễn Đạo cường giả trấn giữ, không bằng…lại đánh thêm lần nữa?”
Trng tình huống đã xác được có Diễn Đạo cường giả phụng mệnh, thì xác thực là an toàn để có một cuộc quyết đấu khác. Mục Quốc tuyệt sẽ không bao giờ ngồi nhìn Khương Vọng và Đấu Chiêu gặp điều ngoài ý muốn gì.
Thậm chí còn có... Nghịch Lữ của Hoàng Xá Lợi nàng ta cơ mà!
Không cần sợ chết, không cần sợ bị thương, không phải lo y phục rách nát, hở ngực lộ lưng... cứ việc đánh đi!
Cùng ở cấp bậc Thần Lâm, nhưng bởi vì do tuổi tác và tích lũy, tu vi của họ sâu hơn hai người kia một chút. Nhưng trận chiến giữa Khương Vọng và Đấu Chiêu cũng đã truyền cảm hứng cho họ rất nhiều.
Lúc này, Thanh Nha Đài vô cùng hỗn độn, gần như đổ nát.
Sự mong đợi trong mắt Hoàng Xá Lợi gần như cô đọng thành thực chất.
Khương Vương không chút nào trốn tránh, ngẩng đầu nhìn Đấu Chiêu, trực tiếp nói: “Nếu đấu lại, thì người thua sẽ là ta.”
“Nhưng tái chiến thêm một lần nữa có ý nghĩa gì đâu? Ngươi rất giỏi, từ lúc thành tựu Thần Lâm đến nay, chỉ có trận chiến này với ngươi, mới khiến ta tìm lại được cảm giác chiến đấu.” Thanh âm của Đấu Chiêu không khỏi nâng cao lên: “Trước đây tất cả chỉ là trẻ con vui đủa mà thôi!”
Sau đó, y nhấc Thiên Kiêu lên, rời đi không chút lưu luyến.
Chung Ly Viêm giấu mặt dưới đấu lạp, không hề nhìn bóng lưng của Đấu Chiuee, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, khó chịu ở đó suy nghĩ. Câu nói sau của Đấu Chiêu đang muốn nói đến ai đây hả? Trận thách đấu đệ tự Mộ Cổ thư viện lúc trước, hay là đại tiểu nhãn ngô gia kia?
Đấu Chiêu và Khương Vọng lần lượt rời khỏi đấu trường, và không có lý do gì để giữ mọi người ở lại ghế khán giả.
Chung Ly Viêm vừa mới tức giận một lúc, thì người cũng đi về gần hết rồi.
Chỉ có Kim Công Hạo rất khách khí chào hỏi một tiếng: “Chung Ly huynh, huynh vẫn chưa đi à?”
Chung Ly Viêm đột nhiên cảm thấy xui xẻo, ấn vành đấu lạp xuống, không nói lời nào bước ra ngoài.
Ngược lại khiến Kim Công Hạo sửng sốt hồi lâu, cái tên Chung Ly này, cũng thật là không có chút lễ mạo nào, đúng là phương nam man rợ mà!
...
...