Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2958 - Chương 2958 - Người Bất Kính, Chết (3)

Chương 2958 - Người bất kính, chết (3)
Chương 2958 - Người bất kính, chết (3)

Chương 2958: Người bất kính, chết (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Rất rõ ràng, lúc ở Thương Vũ Tuần Thú Nha, Vũ Văn Đạc chắc chắn là một Phi Nha vô cùng hợp cách, rất biết cách chưởng khống tiết tấu hỏi cung. Lúc này, gương mặt bà lão kia tràn đầy máu, thân thể hư nhược quá độ cùng áp lực không ngừng gia tăng gần như đánh tan phòng tuyến của bà ta. Bà ta run rẩy, chậm rãi nói: "Ta là Vô Sinh lão mẫu, ta đến thảo nguyên truyền bá ánh sáng của thần."

"Trong nội bộ của các ngươi, Vô Sinh lão mẫu là vị trí gì?"

"Vô Sinh lão mẫu là do ta tự phong, để thuận tiện cho việc truyền giáo trên thảo nguyên. Còn trong giáo ta, vị trí của ta là Địa Linh Sứ thuộc Thất Thập Nhị Địa Sát."

Vũ Văn Đạc hơi kinh ngạc: "Giáo phái các ngươi rất lớn sao?"

Bà lão nói: "Ta chỉ biết ta là Địa Linh Sứ, chỉ biết tình huống trụ sở ở thảo nguyên. Còn những Địa Sát Sứ khác ở đâu, bao nhiêu người ta đều không biết, cũng không biết giáo phái rốt cuộc mạnh cỡ nào."

"Rất hợp lý." Vũ Văn Đạc gật gật đầu, lại đánh giá bà ta: "Nói thật, nhìn dáng vẻ này của ngươi ta cũng không nhẫn tâm ra tay. Ngươi lớn tuổi như vậy rồi còn ra hại người, ắt hẳn là có nỗi khổ tâm. Nói xem, ngươi gia nhập Vô Sinh Giáo thế nào?"

Máu tươi chậm chạp di động bên trong những vết nhăn sâu hoắm, gương mặt bà lão đờ dẫn, con mắt cũng trống rỗng: "Đó là thời điểm sau khi ta thành hôn không lâu. Có một hôm, trong nhà gặp cướp. Bọn chúng có tổng cộng ba người, cầm hai thanh đao mổ heo, một thanh chùy, lấy toàn bộ những thứ đáng giá trong nhà ta. Bọn chúng nói, ta hầu hạ bọn chúng chu đáo, chúng sẽ không giết chúng ta. Ta làm theo. Thế nhưng bọn chúng vẫn cắt cổ trượng phu ta, đâm ta hai đao, lại châm một mồi lửa, đốt nhà của ta. Ta nhảy vào trong chum nước nên không bị thiêu chết. Khi đó ta nghĩ, ai có thể giúp ta báo thù thì làm gì ta cũng nguyện ý. Thần đáp lại ta."

"Thành hôn không lâu?" Vũ Văn Đạc đánh giá bà ta: "Thỉnh giáo xuân xanh?"

"Hai mươi mốt." Bà lão nói.

Vũ Văn Đạc trầm mặc một lát, mới lên tiếng: "Nói một chút về thần của ngươi đi, dáng vẻ ra sao, từng hiển lộ qua thần tích gì, mạnh bao nhiêu?"

"Ta chưa bao giờ thấy qua, thần chỉ chỉ xuất hiện tại trong tim ta, đó là một giọng nói, rất thân thiết." Bà lão thì thào nói, đột nhiên con mắt trắng dã, nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Đạc, giọng nói cũng biến thành âm trầm đáng sợ: "Ngươi cho rằng thần là cái gì!?"

Trong đại trướng bắt giữ được Vô Sinh lão mẫu kia, có thờ phụng thần của bà ta.

Thần uyển màu trắng bệch, tượng thần không mặt được chế tạo từ gỗ, nến trắng cung phụng trông vô cùng quen thuộc. Lúc Cao Hành Vũ bắt Vô Sinh lão mẫu cũng không chú ý đến những thứ đang được bày biện kia.

Khương Vọng đương nhiên chút ý đến nhưng hắn không có nhắc nhở Vũ Văn Đạc, cũng không xử lý điện thờ kia, chỉ yên lặng quan sát mọi thứ. Lần trước đến Thành quốc quá vội nên khi hành động cũng chủ yếu chú ý việc ẩn nấp, hắn cũng tự biết thực lực lúc đó còn chưa đủ để tiếp xúc với Trương Lâm Xuyên.

Hôm nay đương nhiên đã khác. Không nói đến việc hắn đã thành tựu Thần Lâm, có thể ứng đối đa số những chuyện ngoài ý muốn. Mà còn quan trọng hơn là, nơi này là Mục quốc, Tà Thần gì tới đây sao có thể không bị trấn áp? Trương Lâm Xuyên dù có khủng bố đến đâu, cũng có thể lật trời ở đây sao?

Ngay lúc Vô Sinh lão mẫu đề cập đến thần thì ngọn nến trắng lúc dầu đã bị tắt đột nhiên cháy lên trong nháy mắt, tản ra hương khí mơ hồ, tượng thần Vô Diện quỷ dị trong bàn thờ kia bỗng nhiên mở ra một đôi mắt! Lúc này, bà lão đã tránh thoát tất cả trói buộc, thanh âm giống như quạ kêu, gào thét nhảy lên.

"Người bất kính chết!"

Điện thờ lộ vẻ quái dị, nến trắng đốt nhang,

Mắt mù huyết lệ, ác thần giáng thế.

Trong hư không có một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Từ trước đến nay ta chìm nổi trong bể khổ!” Trong nháy mắt Vô Sinh lão mẫu đạt được sức mạnh khổng lồ.

Giống như ở trong cơ thể bà ta, có một hạt giống đen tối đã nảy mầm. Nhanh chóng chui từ dưới đất lên, nảy mầm, sinh trưởng, chỉ trong chốc lát đã trở thành cây cao chọc trời, cành lá sum suê! Giọng nói kia tiếp tục tụng niệm: “Người phàm có sáu bảy mệnh, đều có bệnh nhẹ.”

Bàn tay của Vô Sinh lão mẫu đã bị đánh nát, nhưng mà nơi cổ tay của bà ta, lại xuất hiện một động gió xoay tròn, trong đó có một đoàn quỷ ảnh dữ tợn, phía sau tiếp phía trước xuất hiện.

“Người vì ba buồn tám khổ, là thế nhân vô tội!”

Một thân xiềng xích, hai tay không lành lặn, tạng phủ nát vụn, đạo nguyên không ngừng đổ xuống, đều không thể chế trụ bà ta. Bà ta đạt được sự tự do trước nay chưa từng có, nhảy lên trên không trung thật cao.

Trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn sâu hoắm kia, có một loại xúc động và buồn bã, huyết lệ chảy ra khỏi hốc mắt. Lúc này hình như bà ta… nhớ ra thứ gì đó? Bà ta gào thét, tiếng gào thét cùng giọng nói lãnh đạm trong khư không kia dần dần hợp nhất…

“Muôn dân thương tiếc ta!”

Miệng bà ta dần mở to, cho đến khí cả cái đầu đều không thấy đâu, biến thành một cái miệng sâu hun hút.

Vù vù.

Từng trận gió lạnh thổi qua.

Nơi sâu trong cái miệng đó, vang lên tiếng quỷ khóc thê lương.

“Thương tiếc ngươi!”

Vũ Văn Đạt đột nhiên gầm lên, bím tóc bay ngang như kỳ thương ngang trời.

Huyết mạch cổ xưa đã phục hồi, trong cơ thể như sông lớn cuộn trào.

Mà quả đấm của y giống như chùy công thành tống về phía trước!

Gì mà quỷ ảnh khóc lóc, giọng nói hư không, đều bị quét sạch. Gió âm tản đi, tiếng quỷ khóc cũng im bặt.

Vô Sinh lão mẫu trực tiếp bị đánh nát.

Giống như một quả cầu nước, bổ đầy đất, gì cũng chẳng còn. Trong mắt Khương Vọng, hiện lên một vòng xích quang.

Kết quả trước mắt không hề khiến hắn kinh ngạc.

Một Địa Sát sứ giả nhờ vào thủ đoạn đặc thù mới có thể hiển hiện thần thông, cùng với việc căn bản không dám sử dụng quá nhiều sức mạnh “Thần đạo thế giới”… đây chính là lo lắng khi khuếch trương Vô Sinh giáo ở thảo nguyên.

Đương nhiên, nói đây là mối lo chi bằng nói mối lo chân chính là ở trong số những Địa Sát Sứ, toàn bộ bảo nguyên bất cứ lúc nào cũng bị chia cắt. Chỉ khi làm được điểm này, Vô Sinh giáo mới dám khuếch trương mọi nơi, Trương Lâm Xuyên hiện tại, mới dám ngông cuồng lập nên bản đồ tín ngưỡng thảo nguyên.

Nhưng chỉ dừng ở loại cấp bậc sức mạnh này, hiển nhiên không thể tạo nên bất cứ phiền toái gì cho hậu nhân danh môn như Vũ Văn Đạc. Vũ Văn Đạc là nhân tài chân chính vạn dặm mới tìm được một.

Bình Luận (0)
Comment