Chương 2972: Có người tên Chử Hiếu Học, bảy năm chưa về (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng Trương Thúy Hoa chỉ là lắc đầu: "Mắt của ta nông cạn, không hiểu chuyện của các quan lão gia, không biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Nếu bọn họ có sai, tự có Hầu gia xử lý, tự có luật pháp trừng trị. Mấy bạt tai kia của ta, chỉ vì những ủy khuất mà ta đã chịu, vì con nhỏ bị kinh hãi."
Khương Vọng thở dài một hơi: "Mặc dù đại tỷ chưa từng tu hành nhưng cảnh giới đã cao hơn rất nhiều người... Ta vẫn quen với lúc tỷ gọi ta là đại huynh đệ hơn."
"Tôn ti có khác." Trương Thúy Hoa nói: "Ngài có thể bình dị gần gũi nhưng ta lại không thể ỷ lại không sợ gì. Vong phu dù có làm nhiều hơn nhưng tối nay ngài đã đích thân đến đây, cũng xem như đã trả sạch. Về sau chỉ có chúng ta nợ ngài."
"Sao có thể hết được chứ?" Tại thời khắc này ánh mắt Khương Vọng phức tạp. Hắn vỗ vỗ gáy Chử Yêu: "Ta định thu đứa nhỏ này làm đồ đệ, không biết đại tỷ có đồng ý không?"
Trương Thúy Hoa vừa mừng vừa sợ, vội nói với Chử Yêu: "Mau dập đầu với sư phụ con đi."
Chử Yêu cũng là đứa bé lanh lợi, liền xoay người quỳ trên mặt đất, dập đầu với Khương Vọng.
Tiểu hài tử cũng không biết phải biểu thị thế nào, liền dùng lực rất lớn, nền gạch phát ra một tiếng giòn tan, cậu nhóc nói: "Sư phụ!"
Khương Vọng chỉ chịu một lạy này, liền đỡ cậu bé dậy.
Hầu Nguyên Vị ở một bên nói: "Võ An Hầu thu đồ, đây chính là đại sự! Là đại hỉ sự của quận Bão Long chúng ta! Trấn Ngõa Diêu không biết đã tích đức bao nhiêu năm mới nuôi ra giao long! Xin cho phép quận thành của hạ quan bố trí một phen, mời khách bát phương đến, để mọi người cùng chứng kiến, cũng hoàn thành tâm nguyện muốn chúc mừng này!"
Bản lĩnh biến bi thành hỷ này, quả thực không hổ có thể làm quận trưởng.
Khiến cho Đổng Bỉnh Vinh còn đang quỳ ở một bên, vừa kinh ngạc vừa bội phục.
Nhưng Khương Vọng chỉ khoát tay chặn lại: "Không nói đến những thứ này. Tình nghĩa sư đồ, bồi dưỡng bằng thời gian chứ không phải nhờ vào những nghi thức này."
Hắn lại cố ý chỉ vào đám người Liêu Quốc, Liêu Đại Trang nói với Hầu Nguyên Vị: "Người này, những người này, Hầu đại nhân nhớ xử lý kỹ. Luật pháp như thế nào thì làm thế nấy."
Hầu Nguyên Vị lập tức vỗ ngực cam đoan: "Nhất định sẽ tra rõ ràng, xử lý theo phép công. Tuyệt không vọng đoán, cũng tuyệt không nhẹ tha!"
"Hạ quan nguyện lấy đầu mình đảm bảo!" Đổng Bỉnh Vinh ở một bên quả quyết mở miệng nói.
Cũng không biết ông ta có mấy cái đầu, mà ngày nào cũng bảo đảm đến bảo đảm đi như thế.
Cũng may Khương Vọng cũng không có làm khó bọn họ, chỉ đỡ Chử Yêu, xóa vết bầm tím trên trán cậu bé, chậm rãi nói: "Đến Lâm Truy với sư phụ, được không?"
Chử Yêu cũng không có thời gian bận tâm đến sự thần kỳ của đạo thuật, chỉ quay đầu nhìn mẹ mình.
Khương Vọng cũng nhìn sang: "Đại tỷ cũng cùng đi chứ, Chử Yêu còn nhỏ, không nên xa mẹ."
Lúc hắn còn rất nhỏ, mẫu thân liền qua đời. Di nương đối xử với hắn không tệ nhưng tóm lại vẫn không có phần thân thiết kia.
Hắn cùng An An cô độc không nơi nương tựa, đã là sự thật không thể cải biến.
Hắn không hi vọng Chử Yêu cũng trải qua tuổi thơ như mình.
Tuy nói tu hành là cô độc dài lâu nhưng có chút tiếc nuối dù cho có tu hành bao lâu cũng đều không thể bù đắp.
"Đại ân đại đức của Hầu gia, mẹ con chúng ta thật không biết dùng cái gì báo đáp." Trương Thúy Hoa nói xong liền muốn quỳ xuống hành lễ: "Xin nhận một lạy của ta!"
Khương Vọng lập tức đỡ nàng: "Chử Hiếu Học là hảo hữu của ta, Chử Yêu là đồ đệ của ta, bây giờ chúng ta chính là người một nhà, về sau cứ xưng hô tỷ đệ là được. Đại tỷ đừng khách khí như vậy."
"Còn có gì cần thu thập không?" Hắn lại hỏi.
Trương Thúy Hoa lắc đầu: "Trong nhà không còn có cái gì nữa."
Khương Vọng liền đưa tay tụ một đoàn vân khí, đỡ Trương Thúy Hoa cùng Chử Yêu lên, không nói thêm câu gì mà trực tiếp bay ra khỏi trấn sảnh, trực chuyển Lâm Truy.
Đối với rất nhiều người ở trấn Ngõa Diêu mà nói, đây đâu phải chỉ là một truyền thuyết phi thăng.
Có lẽ một số năm sau, cũng sẽ có truyền ngôn thế này -- "Trấn Ngõa Diêu có người tên Chử Hiếu Học, tầm tiên phóng đạo, bảy năm chưa về... Về thì nâng nhà phi thăng."
...
Trương Thúy Hoa cùng Chử Yêu đều là lần đầu tiên phi thiên, khó tránh khỏi căng thẳng.
Khương Vọng liền trò chuyện đôi chút để làm dịu tâm tình của họ.
"Thực ra, Lâm Truy cũng không có gì đặc biệt, chỉ là khá rộng lớn."
"Phương viên 320 dặm là khái niệm gì? Chính là với đôi chân nhỏ ngắn này của con, có chạy quanh tường thành ba ngày ba đêm cũng không chạy được một vòng."
"Lâm Truy có rất nhiều người, người nhiều, kẻ ngốc cũng nhiều. Người xấu thì rất xấu, người tốt cũng vô cùng tốt."
"Ha ha ha, trong phủ Võ An Hầu đều là người tốt!"
"Về tới nơi, con cố gắng đọc sách ở Lâm Truy là được, đừng ức hiếp người khác. Nhưng nếu người khác chủ động ức hiếp con, con đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì về nói với sư phụ, sư phụ đánh giúp con."
"Cái gì mà đánh không lại? Không có chuyện đánh không lại."
"Ha ha ha, cũng không phải đệ nhất thiên hạ! Lời này con cũng đừng nói bừa ở Lâm Truy, có người tên là Khương Mộng Hùng tính tình không tốt. Người mà sư phụ con đánh không lại cũng không có con em học cùng trường với con, con có thể yên tâm. Nhắc lại lần nữa nhé, không được ức hiếp người khác."
Cứ cười nói như vậy, một đường bay về Võ An Hầu phủ.
Lúc này trời còn chưa sáng!
Chử Yêu vốn vẫn luôn ầm ĩ muốn biết thành Lâm Truy rốt cuộc rộng bao nhiêu, giữa đường đã ngủ mất.
"Này này, sao lại về rồi? Ngươi còn có chút lương tâm phải không? Nếu không phải chạy không thoát, ta đã chuẩn bị chạy tới Minh Không Hàn Sơn rồi!" Trọng Huyền Béo vừa nghe thấy tiếng liền lao ra ngoài.
"Sao đi một chuyến lại mang về hai người thế này, còn có cả một đứa bé nữa!"
Khương Vọng trước tiên đạp Trọng Huyền Béo trở về, rồi mới dặn dò quản gia Tạ Bình dẫn mẹ con Trương Thúy Hoa xuống nghỉ ngơi, còn mình thì lại đến ứng phó Trọng Huyền Béo.
"Ta nói cho ngươi, còn nhớ lần ở đài Thiên Nhai kia không..."
...
Bay trên không trung chưa hề dược đến.
Thấy được hùng thành vĩ đại chưa từng thấy qua.
Tiến vào hào trạch chưa từng được ở, tòa tiểu viện nơi nàng cùng con trai ở này còn lớn hơn nhiều so với viện tử của cả nhà nàng lúc trước.
Mà nơi kia là trấn Ngõa Diêu khốn cùng cằn cỗi, còn nơi này là thành Lâm Truy tấc đất tấc vàng.
Võ An Hầu đương nhiên là người tốt, Võ An Hầu đương nhiên rất tốt.
Nhưng Trương Thúy Hoa hiểu, trên đời này nào có người lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi chứ?
Chử Hiếu Học nhát gan sợ phiền phức, chưa từng gây phiền toái kia... Vì vậy đã bỏ ra cái gì?
Nằm trên chiếc giường thêu hoa tinh xảo, nằm trên đống đệm chăn được dệt bằng lụa. Chất liêu của chiếc giường này còn mềm mịn hơn cả da mặt nàng, giống như đang nằm trong đám mây.
Những thứ này giống như đang ở trong mộng vậy.
Nhưng mà con trẻ đang ngủ say, trên khuôn mặt là vẻ thỏa mãn, nụ cười nhẹ nhõm. Khuôn mặt tươi cười này là chân thực đén cỡ nào.
Nàng nhìn gương mặt đang ngủ của con trai.
Nước mắt bỗng nhiên vỡ đê.
Ngân lượng đọc sách của con trai bị cướp, nàng không khóc.
Bởi vì nàng muốn giành lại số bạc kia.
Bị cha ruột đuổi ra khỏi nhà, nàng không khóc.
Bởi vì nàng cần phải chăm sóc con trai.
Ôm con trai trong phòng, nghe những âm thanh nhục mạ bên ngoài, nghe tiếng phá cửa, nàng cũng không khóc.
Bởi vì nếu như nàng sợ hãi, con trai sẽ càng sợ hãi hơn.
Nàng làm cồng việc tốn thể lực như nam nhân, cố gắng để con trai có thể ăn no mặc ấm.
Dù cho bị ức hiếp thế nào, dù có bị bao nhiêu uất ức nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Nhưng trong đêm tối ồn ào náo động, tại thời khắc yên tĩnh này...
Nàng im lặng khóc rống lên...