Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2992 - Chương 2992 - Tử Lạc Kỳ Bình (2)

Chương 2992 - Tử lạc kỳ bình (2)
Chương 2992 - Tử lạc kỳ bình (2)

Chương 2992: Tử lạc kỳ bình (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thời khắc này, Triệu Tử đang ngồi xếp bằng, ngay vị trí thiên nguyên. Nàng ta là nơi hội tụ của những tuyến nhìn cũng là trung tâm của thế giới cờ này. Vẫn là nho sam, tóc quấn nhưng toàn thân giống như khoác tuyết, chính là "Chấp bạch giả".

Trước người của nàng ta có một bàn cờ đã được bố trí sẵn, trên bàn cờ như có sương mù bao phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hai cảnh tượng.

Thứ thị lực của Khương Vọng nhìn thấy, là vô số đường kẻ ngang dọc kéo dài, là hai phe đen trắng giao thoa chém giết không ngớt. Cờ trắng chiếm cứ phần lớn không gian của bàn cờ, bao vây một con tiểu long cô độc của phe cờ đen vào giữa. Tuy quân cờ cô độc này là rồng nhưng tám cửa đã bị khóa.

Mà cái này, vừa lúc chính là cục diện hiện tại của hắn!

"Giết!"

Một thanh trường đao chém ngang tới.

Khương Vọng thuận tay đẩy lưỡi đao ra, bóp lấy cổ người đến. Đạo nguyên vận chuyển, tháo đao kình, đẩy kẻ này ra xa.

"Giết hắn!"

"Giết hắn!"

Trong lúc nhất thời, địch nhân chen chúc kéo tới.

Đao kiếm từ bốn phương tám hướng rơi xuống, mà Khương Vọng chỉ là nhanh chân tiến lên, tựa như bắt gà con, mỗi tay một người, ném ra ngoài không trung.

Hắn đi tới chỗ nào, nơi đó liền có một đống người đảm nhiệm vai trò cờ trắng bay lên.

Nhưng lại càng có nhiều người tiếp tục ùa tới.

Vô số đạo thuật như dòng lũ nghiêng rơi.

Khương Vọng không tránh không né, xông ngang xông thẳng, ánh sáng xanh vòng chuyển ngoài thân, chính thức mở ra Huyền Thiên Lưu Ly Công!

Vô số đạo thuật che kín người, mà hắn có thanh quang chiếu thể, tự nhiên không nhiễm một hạt bụi.

Như thế nào là cường giả Thần Lâm đương thời?

Tại bất kỳ một quốc gia nào ở hiện thế, đã là cường giả thì sẽ không dung thứ cho sự hoài nghi, ở đa số thời điểm đều có thể hoành hành không cố kỵ. Tu sĩ từ Nội Phủ trở xuống căn bản không thể đánh tan được phòng ngự của hắn. Nội Phủ Thần thông hoặc Ngoại Lâu mới đáng để thêm chút chú ý.

Nhưng cũng chỉ là thêm chút chú ý mà thôi.

Hắn không phải là loại cưỡng ép tiến nhập vào Thần Lâm như Trịnh Triêu Dương, vậy nên dù là Ngoại Lâu đỉnh cấp thì trước mặt hắn cũng không chịu nổi ba hiệp.

Vô số công kích khó mà đếm hết không ngừng rơi xuống nhưng đều bị tiện tay xóa đi.

Tuy nói giọt nước nhỏ có thể gom thành biển nhưng muốn nước chảy đá mòn thì cũng cần thời gian vạn năm!

Bên trong thế giới cờ vô biên vô tận này, có lẽ hắn chỉ có một mình, một quân cờ cô độc nhưng trừ phi là người chấp cờ Triệu Tử ra tay, còn không ai có thể cản được đường của hắn?

Giờ phút này, bên trong trong những người vây công hắn, có Tiết Nhữ Thạch - loại tu sĩ Nội Phủ đã được khảo nghiệm trong chiến tranh, cũng bao gồm tu sĩ Ngoại Lâu dài ngày ở trong quân ngũ như Cố Vĩnh, cũng bao gồm loại tu sĩ Ngoại Lâu đã tới gần Thần Lâm như Xúc Thuyết.

Nhưng dù là ai, dù là bí thuật, sát pháp mạnh cỡ nào, đều chỉ như gió nhẹ thổi vào mặt, không thể mang đến cho hắn chút áp lực nào.

Kh chưa kết quân trận, những người này không có cơ hội chống lại được hắn.

Mà hắn bây giờ cũng là lão tướng có kinh nghiệm sa trường, sao có thể để chấp bạch giả có cơ hôi kết trận? Mặc dù hắn không giết ai nhưng mỗi điểm rơi khi ném người đều được tính toán vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn phá hư chỗ đứng trước đó của quân địch, đoạn tuyệt tất cả các khả năng có thể kết trận.

Một đường đi tới, không có nửa bước dừng lại, quả thực đơn giản như cắt cỏ.

Nơi hắn đến, địch nhân bay mất từng mảng lớn, che rợp cả trời.

Trên bàn cờ trước người Triệu Tử kia, cờ trắng cũng thay đổi từng quân một. Chỉ thấy một quân cờ đen, từ khu vực ở góc đi đến thẳng Thiên Nguyên, tung hoành không trở ngại.

Triệu Tử biểu tình lạnh nhạt, không hiện vui buồn, chỉ là chậm rãi đưa tay vào bên trong hộp cờ bên cạnh, lấy ra một quân cờ trắng, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa, muốn ghim nó xuống bàn cờ.

"Chậm đã."

Có một thanh âm vang lên.

Một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại mặc quan phục màu đỏ tía bỗng nhiên xuất hiện bên trong thế giới cờ này.

Tổng đốc Nam Hạ Tô Quan Doanh thản nhiên ngồi xuống nơi đối diện với Triệu Tử.

"Sớm đã nghe nói đến tên của Triệu Tử, ngươi lặn lội đường xa đến Nam Cương ta, sao có thể để ngươi cô độc đánh cờ được?" Nàng nhìn đôi mắt thanh tịnh như nước của Triệu Tử, cũng duỗi ra hai ngón tay, từ trong hộp cờ đen lấy ra một quân.

Triệu Tử bình tĩnh đối mặt với nàng: "Ồ? Văn có Tô Quan Doanh, vậy mà nghe qua tên của ta?"

Hai vị này đều là mỹ nhân hiếm thấy.

Một người là đẹp đến mức bi quan chán đời, một người là đẹp đến mức nhỏ yếu.

Hai người ngồi đối diện như thế quả thực là phong cảnh hiếm có.

"Tổng đốc Nam Cương, gánh vác vạn quân. Cái gọi là giai nhân khiến ta ngày đêm khó ngủ." Tô Quan Doanh dời ánh mắt xuống bàn cờ, cười nhạt, nhấn quân cờ đen trong tay xuống.

Sau khi nàng ngồi xuống liền lập tức ra cờ!

Oanh?

Sư Minh Trình tướng mạo hung ác từ trên trời giáng xuống. Toàn thân quấn lấy binh như hổ gầm. Đôi giày chiến giống như núi cao nghiêng rơi, phảng phất như đạp vỡ bầu trời, cũng đạp nát thế cờ này.

"Đám rác rưởi Bình Đẳng Quốc, mau tới nhận lấy cái chết!" Âm thanh vừa vang lên, toàn bộ thế giới cờ đều chấn động.

Căn cơ của phương thế giới này đã dao động!

Dù Triệu Tử là cường giả danh xứng với thực trong số những Chân Nhân đương thời nhưng cũng không thể lấy một thế giới cờ cùng trấn hai người Tô Quan Doanh và Sư Minh Trình được.

Vậy nên, tay nàng ta lật một cái, ngay sau đó đặt quân cờ trắng trong tay xuống. Một quân cờ này, vừa lúc đối diện với quân cờ đen mà Tô Quan Doanh đặt xuống trước đó.

Thế là có một người bán rong, thân thể chậm rãi ngưng thật bên trong thế giới hai đường ngang dọc đan xen này.

Hắn ta có một gương mặt vô cùng thân thiện, là loại tướng mạo khiến người ta yên tâm giao dịch với hắn ta. Giờ phút này, hắn ta nửa ngồi trên mặt đất, ngửa mặt nhìn nhìn Sư Minh Trình từ trời rơi xuống, nhếch môi nói: "Hộ đạo giả Tiền Sửu của Bình Đẳng Quốc, tham kiến Sư nguyên soái."

Lời còn chưa dứt, người đã nhổ thân mà lên, lao thẳng lên không trung, bên trên bầu trời đầy những ô vuông đan xen được tạo nên bằng những đường ngang dọc, bên trong làn sương mù mờ mịt biến ảo, đối chọi chính diện với Sư Minh Trình!

Bình Luận (0)
Comment