Chương 2995: Trong thiên hạ, đều là vương thổ (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Có thể sống ở trong cống ngầm lâu như vậy, Bình Đẳng Quốc quả nhiên không tầm thường." Sư Minh Trình cười to, âm thanh chấn động trời đất, thân thể phá không mà lên: "Đến đây! Để ta đánh nát đầu các ngươi, xem thân phận thật của các ngươi, xem thử rốt cuộc đám chuột các ngươi là ai!"
"Chúng ta hành tẩu trong bóng tối của thế giới, trải qua sự giày vò của cuộc sống, chịu đựng khảo nghiệm gian khổ, ăn bữa hôm lo bữa mai, hôm nay không biết việc ngày mai. Cũng không phải chúng ta không thể như các ngươi, thân ở vị trí cao, ăn thịt vạn dân! Mà là bởi vì chúng ta giữ vững lý tưởng của mình, tuân theo đạo của mình!" Thuyền con chở Tiền Sửu đi nhanh trong sóng lớn, hắn ta lớn tiếng nói: "Chúng ta khát thì uống nước trong cống ngầm, chí ở việc gột rửa vết bẩn của thiên hạ. Các ngươi đói ăn mồ hôi nước mắt nhân dân, đã từng nhớ đến bách tính nào chưa? Rốt cuộc thì ai mới là chuột!"
"Nếu muốn miêu tả bản thân mình đường hoàng hơn chúng ta cũng có người chuyên nghiệp. Gạt người thì có thể chứ lừa gạt mình thì không cần thiết." Sư Minh Trình liên tục tiến lên, đánh vỡ toàn bộ cản trở trước người: "Tới đây tới đây, tới gần đây, đến trước nắm đấm của lão tử, nghiệm chứng lý tưởng của ngươi!"
Bên trên trời cao, ba vị Chân Nhân đương thời chiến thành một đoàn, một mình Sư Minh Trình độc đấu với hai người Tiền Sửu, Lý Mão, đánh cho thiên hôn địa ám.
Tô Quan Doanh đang ngồi trước bàn cờ chỉ cười nhạt một tiếng: "Đi liền hai nước là vi phạm quy tắc, cờ cục toàn là trắng chỉ có một đen lại càng là gian lận trần trụi. Người hộ đạo của Bình Đẳng Quốc, ta lại hỏi ngươi, đây là công bằng sao?"
Triệu Tử ngồi đối diện nàng vẫn bình tĩnh: "Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện cười —— 'Đối phó với tà ma ngoại đạo, không cần phải nói đến đạo nghĩa giang hồ gì, cả đám người cứ kề vai mà tiến lên' Tô tổng đốc nghĩ sao?"
Tô Quan Doanh chẳng để lộ biểu tình: "Quá lạnh."
"Vậy thay một cách nói khác." Triệu Tử nói: "Thành Quý Ấp là do ngươi làm chủ, nơi này là ta làm chủ. Ta muốn hạ liên tiếp hai quân, ta liền làm như vậy. Tâm tình tốt, qua quân liên tiếp cũng được."
"Từ bỏ công bằng rồi?"
"Công bằng chân chính, không tồn tại ở thời đại này. Một ngày thế giới cũ mục nát chưa bị lật tung thì thế giới mới xán lạn vẫn sẽ không đến. Chúng ta đều đang cố gắng vì điều đó, nếu như ngươi sống được đủ lâu, có lẽ ta có thể mang thời đại lý tưởng kia đến cho ngươi."
Tô Quan Doanh chậm rãi nhặt cờ lên, đặt một quân xuống, chỉ nói: "Thật sao?"
Cách!
Quân cờ đen này vừa rời xuống bàn cờ, trong khoảng khắc thiên địa liền biến dời.
Chỉ thấy trên bàn cờ, lấy quân cờ đen này làm trung tâm, từng mảng lớn quân cờ trắng đều bị nhuộm thành màu đen. Mà tương ứng, một lượng lớn chấp bạch giả bên trong thế giới bàn cờ, nhanh chóng chuyển đổi thành chấp hắc giả.
Biến hóa này như núi lở, như sóng cuốn, chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành.
Khi Tô Quan Doanh nâng ngón tay lên, rời khỏi quân cờ này, thế giới bàn cờ đã chỉ còn lại ba chấp bạch giả —— Triệu Tử, Tiền Sửu, Lý Mão.
Sau khi ngồi xuống, sau khi đánh hai nước với Triệu Tử, nàng đã hoàn thành việc xâm lấn thế giới bàn cờ này của đối phương.
"Thật không hổ là Tô Quan Doanh!" Triệu Tử nhịn không được tán thưởng.
Trên tay lại đánh xuống một quân.
Trên bàn cờ, một mảng lớn cờ đen, lại biến thành màu trắng.
Bên trong thế giới bàn cờ, chấp hắc giả cũng cấp tốc chuyển thành chấp bạch giả.
Tô Quan Doanh lại đánh xuống một quân đen.
Triệu Tử lại đánh xuống một quân trắng.
Hai người xuống tay liên tục, cờ trắng cờ đen trên bàn cờ không ngừng biến ảo, những tu sĩ bị kéo vào phương thế giới này cũng lúc trắng lúc đen không ngừng. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngừng lại, một khắc trước đánh về phía trước, một khắc sau công về phía sau, cuối cùng chính là nửa bước khó động.
Trên bàn cờ, cờ trắng cờ đen hình thành thế cân bằng, đều chiếm phương vị, thắng bại khó hiển. Bên trong thế giới bàn cờ, chấp hắc giả, chấp bạch giả có thế lực ngang nhau, bên trong ngươi có ta, bên trong ta có ngươi.
Mà đúng vào lúc này, quân cờ đen vẫn luôn tiến lên trên bàn cờ, vừa lúc bước vào Thiên Nguyên.
Sau khi một đường đánh bay tất cả chấp bạch giả, cuối cùng Khương Vọng cũng đuổi tới nơi đây!
Hắn không chút do dự chém ngang mọt kiếm, điểm rơi là mi tâm của Triệu Tử: "Một quân này, đặt tại đây!"
Sát kỳ rơi!
Thế giới bàn cờ này tuy là võ đài hai Chân Nhân giao phong, nhưng Khương Vọng hắn cũng có thể chấp bút!
Một kiếm này, kiềm chế từ lúc tiesn vào thế giới bàn cờ đến bây giờ, lực không thể phát, thế không thể tiết. Tích trữ mà mệt mỏi, nặng nề rơi xuống. Một khi bộc phát, huyên trời hách địa, đối sát với Chân Nhân!
Sự huy hoàng của kiếm này, gần như muốn xé mở phương thế giới này ra ——
Keng!
Triệu Tử nâng tay trái lên, dùng hai ngón tay vừa vặn kẹp lấy mũi kiếm.
Trường kiếm mang theo kiếm khí điên cuồng gào thét, lại giống như bị giam cầm trong một không gian kín, không thể dãy dụa, nửa bước cũng không thể thoát ra.
Nào chỉ là kiếm khí?
Giờ khắc này, quanh thân Khương Vọng đều bị phong trấn, ngay cả ánh mắt cũng bị khóa trong hốc mắt.
Thế giới đóng cửa đối với hắn, cũng khóa luôn cửa sổ, để cho hắn trở thành một tên tù nhân cô độc.
Mà Triệu Tử chỉ là ngước mắt, nhàn nhạt nhìn hắn: "Xem cờ không nói mới là quân tử, Võ An Hầu đường đột như thế này đúng là không phải phép."
Nói xong, hai ngón tay tiêu sái hất lên, Khương Vọng cùng kiếm bay nhanh ra sau.
Cùng lúc đó, tay phải của nàng ta lại nhặt lên một quân cờ trắng, quy củ ấn lên bàn cờ, nói với Tô Quan Doanh: "Đến, bây giờ chúng ta hạ cờ theo quy tắc, mỗi người một quân, ai cũng không được phép gian lận. Được không?"
Quân cờ trắng này vừa rơi xuống.
Một nam tử ăn mặc như lực phu bỗng nhiên đi tới từ bên trong thế giới bị giăng kín bởi những đường kẻ dọc, ngang này.
Hắn ta mặc áo ngắn, quần đến đầu gối để lộ ra những khối cơ bắp như nham thạch.
Nơi hắn ta xuất hiện, vừa lúc là điểm nơi của Khương Vọng đang bay ngược.
"Chử Tuất - người hộ đạo của Bình Đẳng Quốc, thăm hỏi Võ An Hầu." Hắn ta ngửa người ra sau, kéo nắm đấm như đang kéo căng một dây cung! Lực lượng kinh khủng khiến cho không khí đều rung động như dây cung kêu vang.