Chương 3023: Như thế nào... là phách lối (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khiến người khác chú ý chính là xương lông mày của ông ta.
Nó nhô lên giống như hai ngọn núi hiểm trở, mang theo cảm giác sắc bén như bất cứ lúc nào cũng có thể phá lông mày mà ra.
Cái này khiến cho ánh mắt của ông ta rất có lực áp bách.
Giờ phút này, ông ta đứng trước người Tư Không Cảnh Tiêu, ánh mắt lạnh như muốn giết người.
Một vị Chân Nhân đương thời, lại còn là Chân Nhân khá cường đại, muốn bóp chết Khương Vọng hiện tại, cũng không quá phí sức.
Nhưng Khương Vọng nhìn người này, lại chỉ cười nói: "Đánh con thì cha tới, hóa ra là truyền thống của Kiếm Các! Xin hỏi vị Kiếm chủ này, nếu là ngươi cũng bị đánh lùi, có phải liền đến Các chủ ra mặt không?"
"Hay lắm!" Hướng Tiền đang nằm trên lưng bạch ngưu, mặc dù còn có chút suy yếu, lại vỗ tay khen: "Hay cho một Kiếm Các, đúng là hết kẻ này đến kẻ khác, quả thực không thiếu người! Nội Phủ tới đây chiến Thần Lâm, Thần Lâm tới đây chiến Động Chân, Võng Cực Thiên Môn hóa ra là có ý này!"
Lông mày Đồ Ngạn Ly trầm xuống, sát ý lập tức bùng nổ, ép đến mức bạch ngưu phải quỳ xuống: "Làm càn!"
"Ngươi mới làm càn!" Khương Vọng chỉ tay thẳng mặt Đồ Ngạn Ly, không khách khí chút nào: "Chỉ là lão tông, bị giam hãm trong núi sâu, bị thiên hạ vứt bỏ! Dám vuốt râu hùm bá chủ quốc?"
"Cho ngươi thể diện, bản hầu mới đến Vấn Kiếm. Không cho ngươi thể diện, trực tiếp mang đại quân san núi!"
Lúc này, bạch ngưu đang quỳ dưới đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi, Hướng Tiền cũng chật vật lăn xuống. Bạch Ngọc Hà đầy mặt sầu khổ mà ánh mắt Chử Yêu lại lo sợ, nghi hoặc.
Duy chỉ có Khương Vọng.
Hắn chẳng những không tránh lui, mà ngược lại nhanh chân đi lên phía trước, giống như là mang theo kiếm của mình đâm về tim đối thủ.
Đến khi đối diện trực tiếp với Vô Tâm Kiếm Chủ Đồ Ngạn Ly: "Ta chính là Võ An Hầu thực ấp ba ngàn hộ của đế quốc Đại Tề, phụng mệnh của Giám chính Khâm Thiên Giám - Nguyễn Tù, tới đây bái sơn, vấn kiếm! Cho ngươi lá gan, hôm nay thử động bản hầu xem?"
Lúc này, toàn bộ quảng trường đài sơn, nhất thời tắt tiếng.
Tử đệ Bạch Ngọc Hà của danh môn Bạch thị Việt quốc, cũng được xem là tầm mắt cực cao, kiến thức không ít, giờ phút này lại ngây ngốc nhìn một màn trước mắt này.
Ngày xưa, Khương Thanh Dương có một không hai trên Quan Hà Đài, hôm nay lại chỉ tay vào mặt Chân Nhân đương thời, chửi ầm lên.
Như thế nào là bá đạo?
Thế nào gọi là phách lối?
Đồ Ngạn Ly đường đường là Chân Nhân đương thời, vậy mà nhất thời bị Khương Vọng mắng đến á khẩu không trả lời được.
Sát ý trong lòng khuấy động, nhưng lại không dám ra tay với Khương Vọng.
Quả thật Chân Nhân không thể khinh thường, nhưng công hầu bá quốc lại tôn quý đến bực nào chứ?
Kiếm Các không phải loại tổ chức ẩn náu ở nơi bí ẩn như Bình Đẳng Quốc, mà bản thân nó có gia có nghiệp, sơn môn hùng trì ba vạn năm.
Thiên hạ lớn, Vô Tâm Kiếm Chủ Đồ Ngạn Ly ông ta chỗ nào cũng có thể đi nhưng Kiếm Các lại không thể đi theo ông ta.
Vẫn là câu nói kia —— đối mặt với Võ An Hầu Tề quốc, Kiếm Các nhất định phải nói quy củ, giảng đạo lý.
Thế nhưng là luận đến quy củ, Khương Vọng cùng Tư Không Cảnh Tiêu giao thủ công bằng, sư phụ Tư Không Cảnh Tiêu lại đột nhiên nhảy ra, lấy dáng vẻ cao cao tại thượng để giáo huấn người, đây là quy củ gì?
Đồ Ngạn Ly bị nghẹn ở nơi đó, toàn bộ quảng trường đài sơn lại càng không một người nào có có tư cách mở miệng.
Mỗi người đều có tư cách đại biểu cho bản thân mình, mỗi người đều có thể lấy vinh nhục của mình làm tiền đặt cược, Kiếm Các to như vậy tuyệt không phải không có người hung hãn không sợ chết.
Nhưng ai có thể đại biểu Kiếm Các, vào giờ phút này, nói với Võ An Hầu đại biểu Đại Tề đế quốc rằng "Ai đến cũng không có cự tuyệt"?
Tấm gương của Hoàng đình Đại Hạ thống trị vạn dặm cương thổ còn chưa xa!
Tiểu Chử Yêu ngửa mặt nhìn bóng lưng sư phụ, chỉ cảm thấy thân hình thẳng tắp này còn cao lớn hơn cả Thiên Mục Sơn.
Lúc này, có một đạo thanh âm thong thả, như từ bên ngoài mà về, không chút rung động nhưng thiên uy thâm tàng ——
"Kiếm Các ta hùng ba vạn năm Nam Vực, dựa vào không phải là chịu nhục."
Không có bóng người xuất hiện, thanh âm cũng không cao nhưng từng chữ rõ ràng giáng xuống, bên trong thời gian cùng không gian khó mà tính toán nó cũng kéo dài như thế.
"Nước mặc dù lớn, hiếu chiến tất vong. Tề quốc diệt Dương, phạt Hạ, chinh chiến liên tiếp, xem là thiên hạ không còn ai? Khương Võ An, ngươi đến bái sơn, Kiếm Các hoan nghênh. Ngươi đến phạt sơn, Kiếm Các cũng hoan nghênh. Nếu ngươi có thể thuyết phục Khương Thuật không ngại dẫn quân Nam tiến, nhìn xem thử núi khô bị luân hãm này của ta, là lão tông bị thiên hạ vứt bỏ, rốt cuộc có kẻ hèn nhát hay không."
Toàn bộ quảng trường Chúng Sinh Kiếm Khuyết, nhất thời ầm vang.
Các đệ tử Kiếm Các ở đây, từng người vô thức ngẩng đầu, ưỡn ngực. Đúng vậy, mặc dù Tề quốc thế lớn nhưng Kiếm Các sừng sững ở thế gian nhiều năm như vậy, đã từng sợ qua ai?
Dưới loại tình huống này, có thể thay mặt Đồ Ngạn Ly lên tiếng, lời nói lại có sức lực thế này, giọng nói này đến từ ai, đã vô cùng rõ ràng.
Đối mặt với tồn tại như thế, Khương Vọng còn dám điên cuồng sao?
Bạch Ngọc Hà cắn chặt hàm răng, để cho mình đứng càng thêm ổn trọng. Mặc dù không thể vào một bước, cũng không chịu lui một bước.
Mà lúc này, Khương Vọng đã dời ánh mắt khỏi người Đồ Ngạn Ly, nhìn lên chân trời, chắp tay thi lễ với nơi âm thanh truyền tới: "Xin hỏi, có phải là Các chủ của Kiếm Các đang ở trước mặt?"
Giây lát, chân trời truyền đến tiếng đáp lại: "Bỉ nhân Tư Ngọc An, Võ An Hầu lại có gì chỉ giáo?"
Quả Các chủ đương đại của Kiếm Các - Tư Ngọc An!
Cường giả Diễn Đạo nổi tiếng thiên hạ.
"Không dám." Khương Vọng vẫn giữ tư thái hành lễ, ngữ khí khiêm tốn: "Vãn bối hôm nay quả thực thất lễ."
Đệ tử Kiếm Các Đường Quý Minh nhịn không được nhếch miệng, vừa rồi hắn ta cũng bị tên Võ An Hầu bỏ đi này chấn trụ, tưởng rằng là nhân vật bá đạo hung ngoan cỡ nào. Giờ phút này, đối đầu với Các chủ không phải cũng trở nên thành thật rồi sao? Nếu có thể vẫn bá đạo tiếp, hắn ta còn có mấy phần kính nể. Nhưng trước sau lại khác biệt như thế, cũng bất quá là kẻ thích phô trương thanh thế mà thôi.
Nhưng một khắc sau, hắn ta lại nhìn thấy người tên Khương Vọng kia, bỗng nhiên đứng thẳng người, giống một thanh kiếm tỏa hào quang vạn trượng, ngửa mặt lên trời, lại lộ sắc nhọn: "Xin hỏi Các chủ, hôm nay ngài xuất hiện ở đây, là bàn võ hay là nói lý lẽ?"