Chương 3026: Nhật Nguyệt Kỷ Biến, Nhân Hải Kỷ Điệt (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng đột nhiên nghĩ đến Yến Xuân Hồi.
Có điều Đệ Nhất Nhân Ma là tu đến mức cái gì cũng quên, khó có lúc thanh tỉnh. Mà Vạn Tướng Kiếm chủ này trong lòng lại chỉ có kiếm.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn mở miệng nói: "Ninh đạo hữu, chuyện hôm nay, ta hẳn nên..."
Ninh Sương Dung khoát tay một cái nói: "Người là rất khó thoát khỏi ảnh hưởng của danh phận. Chúng ta quen biết tại Luận Kiếm Đài, cũng chỉ quen biết tại Luận Kiếm Đài, chẳng bằng trước sau cứ thế, chỉ luận kiếm thuật không nói cái khác."
Khương Vọng lập tức buông lỏng, cười vang nói: "Như thế rất tốt."
Ninh Sương Dung nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.
Đi ở phía trước.
Áo xanh tung bay ở giữa vách núi.
Giày vải thêu hoa giẫm lên ván gỗ, lung la lung lay phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Giống như đang xuyên thấu qua thời gian ba vạn năm.
Hóa ra Tuế Nguyệt kiếm các đại danh đỉnh đỉnh, cũng chỉ là một ngôi nhà tranh tầm thường.
Nó được dựng lên từ cỏ tranh, nhìn qua thì có vẻ như không có gì đặc biệt.
Nhưng độc lập với đỉnh núi Cô Phong, nó đã xuyên qua những trận mưa gió vô tận trong lịch sử.
Kiếm chủ của kiếm các Tư Ngọc An, cũng chỉ là một người nam nhân trung niên khí tức tầm thường, bình tĩnh ngồi trên tảng đá xanh trên vách núi.
Khoác trên người bộ áo bào rộng lớn, khó mà nhìn ra vóc người của người này ra sao. Tư thế ngồi cũng vô cùng tùy ý, không thể nhìn ra khí tràng kinh thiên động địa đến thế nào.
Đương nhiên, dung mạo của ông ta cực kỳ dễ nhìn, sấu phong tước thần, hai lọn tóc mai rủ xuống bên sườn mặt, nhẹ nhàng như bay, lúc còn trẻ chắc hẳn cũng là một mỹ nam tử cực kỳ hiếm có.
Ninh Sương Dung dẫn Khương Vọng lên đỉnh núi, liền một mình rời đi.
Con đường núi hiểm trở chạy dài khoác lên mình màu xanh mướt, ẩn hiện trong mây mù.
Khương Vọng tiến đến, nghiêm túc hành lễ: “Tề Võ An Hầu Khương Vọng, bái kiến Tư Chân Quân.”
Viên đá xanh khổng lồ bên cạnh vách núi sáng chói rực rỡ như gương.
Sau lưng kiếm chủ kiếm các đang ngồi khoanh chân xếp bằng kia, là biển mây vạn dặm.
Tư Ngọc An nhìn ngôi nhà tranh đơn sơ, buồn bã nói:
“Ba vạn năm trước, tổ sư sáng lập ra bổn kiếm các đã sống trong ngôi nhà tranh này, cầu kiếm vấn đạo. Hàng vạn năm thăng trầm đã trôi qua, thật không biết rõ nhật nguyệt đã trải qua mấy hồi biến đổi, nhân hải đã đi qua mấy đổi thay. Hôm nay ta cũng ngồi ở nơi đây, ngôi nhà tranh vẫn vậy. Không biết tổ sư ba vạn năm về trước trong lòng có cùng nỗi lo như ta không?”
“Tâm sự của Chân Quân, há có phải là thứ mà tiểu tử có thể hiểu nổi?” Khương Vọng trả lời, “Nhưng cho dù nhật nguyệt có chuyển dời, hay núi sông có biến đổi như thế nào đi nữa, thì con người sống trên cõi đời này, có một số điều sẽ không bao giờ thay đổi.”
Tư Ngọc An quay người, dù bận vẫn nhàn mà nhìn hắn: “Vừa rồi ngươi ở Chúng Sinh kiếm khuyết chất vấn ta, cũng không phải là cái loại ngữ khí này.”
Khương Vọng nói: “Vừa rồi có nhiều người, tuổi tác ta còn nhỏ, còn có chút sĩ diện…”
Tư Ngọc An ha ha cười lớn:
“Đây là cách ngươi thường dùng để dỗ dành Khương Thuật à?”
Khương Vọng không trả lời vấn đề này, chỉ chắp tay, nghiêm túc đáp: “Khương Vọng không phải người vô lễ, chẳng qua ta với Hướng Tiền vốn có sinh tử chi giao. Thấy y phải chịu nhục vô cớ, nhất thời không kiềm chế được bản thân.”
Nói xong, hắn lại bổ sung: “Hơn nữa, tiểu tử tới kiếm các lần này cũng có người chống lưng, nên lá gan mới dám to hơn một chút.”
“Đúng là thành thực!” Tư Ngọc An cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi đã nói Nguyễn Tù sẽ chống lưng cho ngươi, vậy không ngại nói cho bổn tọa nghe xem, tại sao Nguyễn Tù lại ra lệnh cho ngươi đi chuyến đi này?”
Khương Vọng vốn tưởng rằng khong cần nói rõ mục đích của chuyển đi lần nà, bởi vì phàm là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được. Nhưng nếu Tư Ngọc An đã hỏi vấn đề này, hắn vẫn cần trả lời bình thường.
Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng nói:
“Trước đây, trong kỳ quan khảo ở Nam Cương, thủ lĩnh Bình Đẳng quốc Chiêu Vương dẫn các hộ đạo nhân Triệu Tử, Tiền Sửu, Chử Tuất, đại náo Hổ Đài, ý đồ đoạt lấy Tư Huyền địa cung, không biết Tư Chân Quân có biết chuyện này không?”
Sắc mặt Tư Ngọc An không chút gợn sóng: “Đại loại cũng có nghe qua.”
Khương Vọng cân nhắc chọn lời rồi đáp:
“Nguyễn Giám Chính cho rằng, Cẩm An phủ là một phủ vô cùng xuất sắc, đứng cô lập bên ngoài pháp luật. Phụng Lệ, Hội Minh, Thiệu Khang và Uyển Hưng ở xung quanh đều để lộ ra tâm phúc, điều này thực sự bất lợi cho việc bảo vệ biên giới, bảo vệ dân chúng. Tư Huyền địa cung đã trở thành miếng thịt béo bở trong mắt người khác, để tránh việc Bình Đẳng quốc ngóc đầu trở lại, gây họa cho Nam Cương, Tề quốc ta không thể không chuẩn bị nhiều hơn.”
Lời này tất nhiên là nói bậy.
Nhưng ít nhất nó là một lý do có thể được đưa lên mặt bàn để bàn luận.
Nếu không, chẳng lẽ ngươi muốn nói thẳng là Nguyễn Tù cho rằng Lương quốc có kiếm các ủng hộ, không xứng để chiếm lấy Cẩm An phủ, Tư Ngọc An không cho hắn một cú phi cước ngay tại chỗ mới là lạ.
Sau khi Tư Ngọc An nghe được lý do của Khương Vọng, bình tĩnh nói:...
“Sự lo lắng của Nguyễn Tù quả thực vô cùng hợp lý. Tuy nhiên, kiếm các chưa bao giờ có nhu cầu về quốc thổ, chuyện của Cẩm An phủ không phải là vấn đề của kiếm các. Bổn tọa chỉ có thể nói, đệ tử kiếm các sẽ không xuất hiện ở Cẩm An phủ.”
Khương Vọng vội vàng hành lễ, đem những lời này biến thành thực thể:
“Có những lời này là quá đủ rồi. Ta xin thay mặt cho Nam Hạ Tổng Đốc phủ, đa tạ sự châm trước của các chủ!”
Tư Ngọc An lại nói: “Ngươi có biết chữ Tù trong tên của Nguyễn Tù, giải thích như thế nào không?”
Khương Vọng chần chờ nói:
“Thực ra ta cũng không quá quen thuộc với Nguyễn Giám Chính. Là do công sự lần này, mới giao lưu với nhau mà thôi.”
“Chớ khẩn trương, cho dù bổn tọa có bất mãn với Nguyễn Tù, cũng sẽ không liên lụy tới ngươi. Vả lại, ta cũng không có gì bất mãn với Nguyễn Tù cả.” Tư Ngọc An cười một tiếng, lại nói: “Nguyễn Tù có một nữ nhi, ngươi có quen thuộc với nàng ta hay không?"
Khương Vọng không biết ông ta muốn nói cái gì, lắc đầu nói: “Chỉ mới nghe qua, chưa từng gặp mặt.”