Chương 3039: 333 năm một nghiệt kiếp (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Định kỳ đến thanh lý Họa Thủy quả thực là chuyện tu sĩ chúng ta nên làm." Khương Vọng suy nghĩ một chút, quy hoạch thời gian sau này mình đến: "Lần trước Hứa huynh tới là lúc nào?"
"Không phải vừa rồi đã nói với ngươi rồi sao?" Hứa Hi Danh kỳ quái nói: "Mười ba năm trước đây."
Ta Khương Vọng lắc một cái, một kiếm vốn nên chặt cổ Ác Quan, lại chệch lên lưng, hắn sửng sốt, dùng gấp đôi khí lực mới chém được đầu con Ác Quan có hình dáng dê rừng này.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tên này, còn tưởng rằng hắn ta ba ngày đến Họa Thủy một lần chứ! Không ngờ là mười ba năm, tới giờ mới tới hai lần.
Khương Vọng xem như thấy rõ, khác với phái chỉ nằm ngửa thuần túy như Hướng Tiền, Hứa Hi Danh thuộc phái nói chắc như đinh đóng cột. Tuy rằng luôn có dáng vẻ phấn đấu, cũng không đồi phế nhưng hành động lại kém xa lời nói. Tóm lại là kiểu, nói mười hai phần, làm nửa phần.
Thực không biết loại thánh địa như Củ Địa Cung, còn có đại tông sư trông nghiêm túc như Ngô Bệnh Dĩ, sao lại bồi dưỡng được chân truyền như vậy. Quả thực là rất không tương xứng với phong cách Pháp gia.
Hai người vừa chém giết Ác Quan, vừa câu được câu không trao đổi.
Chủ yếu là Khương Vọng đang muốn bổ sung hiểu biết của mình về Tam Hình Cung, còn cố ý thỉnh giáo Tù Thân Tỏa Liên.
Đang lúc như vậy, trong tai chợt nghe thấy tiếng sóng lớn.
Khương Vọng đánh một kiếm, chém lui Ác Quan, quay lại nhìn, liền thấy một chiếc huyết chu từ xa thuận gió mà tới.
Tốc độ vô cùng nhanh, chỉ chớp mắt đã đến gần.
Trên huyết chu, một nam tử mặc trường bào màu xám đang đứng, dáng vẻ trung niên, tướng mạo trông khá nhã nhặn, trên đầu cắm một cây trâm cài đen nhánh.
Khí chất cả người vô cùng nho nhã.
Nhưng thái độ thì lại không như vậy.
Ông ta đạp trên huyết chu mà tới, cau mày hỏi: "Ngươi chính là Tề Võ An Hầu Khương Vọng?"
"Chính là tại hạ." Khương Vọng giải quyết Ác Quan trước mặt, lễ phép hỏi: "Các hạ là?"
Người này hiển nhiên là một nhân vật không tầm thường, không đáp chỉ hỏi: "Ngươi ở đây làm cái gì?"
Thấy ông ta vô lễ như thế, Khương Vọng cũng chỉ hơi nhún vai: "Như ngài thấy."
Người tới lại hỏi: "Tô Quan Doanh hay Sư Minh Trình không đến? Nguyễn Chân Quân đâu?"
Khương Vọng cố đè nén lửa giận: "Ta nhận được tin tức trước nên chạy đến trước, đây chính là thái độ của bản thân ta. Còn về việc phủ Tổng đốc Nam Hạ sẽ sắp xếp ai đén Họa Thủy, chỉ sợ ngài nói cũng không có tác dụng... Ngài là ai?"
Người này nhìn hắn một chốc, cũng không nói gì khác, chỉ là dưới chân hơi điểm, chiếc huyết chu kia lại nhanh chóng phi về phái chiến trường của mấy vị Diễn Đạo Chân Quân.
"Hừ, ông ta thật đúng là không xem ai ra gì." Hứa Hi Danh ở một bên nhếch miệng.
Lúc này Khương Vọng mới nhớ tới, người này nhìn cũng chưa từng nhìn Hứa Hi Danh một chút, lạnh nhạt hỏi: "Người kia là ai?"
"Bành Sùng Giản." Hứa Hi Danh tùy ý đáp: "Một lão đầu tự cho là đúng. Đương nhiên, ông ta cũng rất mạnh."
Tả hộ pháp của Huyết Hà Tông, Bàn Sơn Chân Nhân Bành Sùng Giản!
Sau khi liên tiếp gặp qua mấy vị Diễn Đạo cường giả, một vị Chân Nhân đương thời đã không đủ để Khương Vọng động dung.
Nhưng Bành Sùng Giản xuất hiện, không thể nghi ngờ là đã chứng tỏ tình thế ở Họa Thủy đã nghiêm trọng hơn mấy phần.
Nếu không, dưới tình huống Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập đã ở đây rồi, sao lại đến mức để người xếp hạng thứ hai trong nội bộ Huyết Hà Tông lại đến tham chiến chứ?
"Ông ta rất mạnh à?" Khương Vọng hỏi.
Hứa Hi Danh nói: "Năm đó, ông ta đã đại chiến với Động Chân vô địch Hướng Phượng Kỳ ba ngày ba đêm, chỉ thua nửa chiêu mà thôi."
Nói xong, hắn ta quay đầu lườm liếc, thấy Bành Sùng Giản quả thực đã đi xa, mới nói: "Ngươi có thấy cây trâm cài trên đầu ông ta kia không?"
"Có bí ẩn gì sao?" Khương Vọng hỏi.
"Kia là Thái Nghi Sơn! Đất Hạ không phải có một nơi gọi là Cẩm Tú Hoa phủ thập tam phong sao? Xếp hạng thứ ba trong đó, vốn nên là Thái Nghi Sơn, nhưng trong cuộc chiến phục quốc của Lương quốc đã bị ông ta dọn đi rồi."
Khương Vọng nhất thời tắt tiếng.
Sự cường đại của Bành Sùng Giản, quả thực đã không cần lời gì miêu tả nữa.
Lúc trước, khi đi qua sơn môn Huyết Hà Tông, Khương Vọng cũng đã gặp qua đệ tử Du Hiếu Thần của Bành Sùng Giản.
Tư Ngọc An chỉ liếc mắt liền có thể nhìn ra nền tảng của Du Hiếu Thần, còn thuận miệng nhắc tới Bành Sùng Giản.
Khi đó Khương Vọng liền biết, người tên Bành Sùng Giản này hẳn là không tầm thường. Người có thể được Diễn Đạo Chân Quân nhớ đến, sao có thể tầm thường?
Nhưng lúc đó chỉ là thoáng qua, cũng không quá để tâm. Bây giờ, theo lời miêu tả của Hứa Hi Danh, hình tượng cường đại của người này mới được khắc sâu.
Hứa Hi Danh lại nói: "Một khi Hoắc Sĩ Cập xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tông chủ đời tiếp theo của Huyết Hà Tông, trừ Bành Sùng Giản ra thì không có người thứ hai."
Khương Vọng suýt nữa không nhịn được đưa tay che miệng hắn ta lại.
Cái tên này cũng thực có can đảm mà nói ra!
Nhưng nghĩ lại thì, Ngô Bệnh Dĩ ở đây, hắn ta cũng không có gì không thể nói.
Có chỗ dựa là rất đáng gờm!
Hắn không nhịn được nhìn thoáng về phía Hồng Trần Chi Môn, Nguyễn Tù có thể tới hay không? Nếu tới, là thời điểm gì?
Hắn thuận miệng hỏi: "Không phải Huyết Hà Tông còn có một vị Hữu hộ pháp, còn mấy vị trưởng lão sao?"
Hứa Hi Danh tùy ý khoát khoát tay: "So với Bành Sùng Giản thì đều kém xa. Có điều, Tam Thiên Hồng Trần Kiếm của Hữu hộ pháp Khấu Tuyết Giao cũng không phải tầm thường, đợi ta thành tựu Động Chân, nhất định phải lĩnh giáo một chút."
Nói về Khấu Tuyết Giao, hắn ta lại hiện ra mấy phần khí phách tuổi trẻ.
Nói xong, hắn ta nhìn Trường Tương Tư của Khương Vọng một chút: "Thanh kiếm này của ngươi cũng rất tốt."
Khương Vọng cười nói: "Nếu Hứa huynh nguyện ý chỉ giáo, tại hạ lúc nào cũng có thời gian."
Hứa Hi Danh cười ha ha một tiếng: "Có cơ hội sẽ thử."
"Hoặc là ngươi đến Lão Sơn, Hàn Đàm so kiếm, hoặc là ta đến Thiên Hình Nhai, Nghi Thạch nghe tiếng. Sa cũng được." Khương Vọng nói: "Kỳ thật ta cũng rất hiếu kì với kiếm của Hứa huynh, danh kiếm thế gian ít có người dùng kiếm dài sáu thước... Kiếm này tên gì?"
"Kiếm này tên "Chú Lê", là gia sư truyền lại." Từ luận kiếm đến yêu kiếm, trên gương mặt không mấy tuấn mỹ của Hứa Hi Danh, xuất hiện một thứ tên là tín ngưỡng, khiến cho hắn ta càng thêm đoan chính, uy nghiêm: "Nguyện thế gian vô tội, có thể chú pháp kiếm vi lê (1)."
(1) Chú pháp kiếm vi lê: Đúc pháp kiếm thành lưỡi lê, khái quát là dùng pháp kiếm sắc bén để giữ vững sự an bình, công chính cho thiên hạ.