Chương 3062: Trường Tương Tư không muốn đối mặt với kẻ yếu (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Du kỵ vẫn luôn theo tùy hành đã bất giác tiến về phía trước, ngăn cản người vừa đến ở ngoài trăm bước.
Mặc dù nhân số không đến ba trăm cũng không phải là một đội quân hoàn chỉnh, không mấy thân thuộc nhưng bọn họ vẫn kiên định đứng ở phía trước, không một ai e dè.
Lúc trước, khi bọn họ vẫn là kỵ quân Hạ quốc đã ép cho người Lương không dám nhìn về phía bắc. Nếu không phải Vấn Kiếm Hạp của Kiếm Các vắt ngang, không biết bọn họ đã đi đến Biện Thành bao nhiêu lần rồi.
Hôm nay đã là Tề quân, càng không có khả năng sợ đám binh mã Lương quốc này.
Một người Đô úy, có thể xem là có chức vụ cùng quân hàm cao nhất ở đây, giục ngựa đi về phía trước, giận dữ mắng: "Đã biết là Võ An Hầu ở đây, còn dám quân cản đường? Quấy nhiễu xa giá của Hầu gia, phải chịu tội gì?"
Người than niên dẫn đầu đội binh mã Lương quốc kia cũng không mở miệng, một người đứng phía sau, ước chừng là phó tướng đã chỉ tay, giận dữ mắng lại: "Nơi này là phủ Tú Bình, là địa bàn của Lương quốc, Hầu gia Tề quốc không có đặc quyền ở đây!"
"Thật sao?" Đô úy du kỵ mở đường chỉ hỏi một câu như vậy, liền lập tức rút đao, mũi đao chỉ về phía trước: "Hôm nay ta hộ tống Hầu gia hồi phủ, người dám cản đường, ta tất lấy đao tương bồi! Các ngươi, nhường hay không nhường?"
Hơn hai trăm tên Tề quân đồng thời rút đao, cùng lúc quát lên: "Nhường hay không nhường?"
Đối diện tuy có ngàn quân nhưng nhất thời lại bị làm cho sợ hãi.
Cũng không phải do Lương quân yếu đuối, quân số đông hơn gấp ba lần còn e ngại đối thủ. Mà là, sức mạnh quốc gia sau lưng của hai bên quá khác biệt, nếu thật sự xảy ra xung đột ở đây, bọn họ không ai có thể dàn xếp được!
Khương Vọng lẳng lặng ngồi ở vị trí đánh xe, cũng không nói chuyện.
Hắn im lặng ngồi ở đây, bản thân đã là một lá cờ, cho Tề quân ở đây dũng khí lớn nhất.
Đại Tề Võ An Hầu ở đây, chúng ta có gì phải sợ?
Ở đây, Tề quân chỉ có chưa đầy ba trăm tên du kỵ, chủ động tiến về phía trước!
Lương quân cũng nhao nhao rút đao.
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, người thanh niên cầm đầu cao giọng quát: "Cố nhân ở Quan Hà Đài, chẳng lẽ Võ An Hầu không muốn gặp?"
Người này chính là Hoàng Túc, cháu ruột của Hoàng Đức Di - Công tước nhất đẳng của Lương quốc, cũng là thiên kiêu đường đường chính chính lấy được danh ngạch thi đấu chính thức ở Nội Phủ trường trên Hoàng Hà Hội.
Cho nên hắn ta mới nói "cố nhân".
Với thị lực của Khương Vọng, đương nhiên đã sớm nhận ra nhưng giờ phút này mới lên tiếng: "Cho hắn tới."
Gần du kỵ xách đao tách ra hai nhóm, lấy ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú người này, nhìn hắn đơn độc cưỡi ngựa đến cạnh xa giá Võ An Hầu.
Lúc tới, Hoàng Túc mang theo khí thế hùng hổ, giờ phút này phóng ngựa giữa rừng đao, mặt cũng không đổi sắc.
Nhưng khi gương mặt bình tĩnh kia của Khương Vọng càng ngày càng rõ ràng trong tầm mắt, cho dù là dạng thanh niên tuấn tài thế này, cũng bất giác sinh ra cảm xúc căng thẳng!
Người có tên, cây có bóng.
Năm đó, trên Quan Hà Đài, Khương Vọng chính là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, thế ép toàn bộ người cùng cảnh.
Bây giờ, chuyện đã trôi qua mấy năm, hắn ta vẫn còn đang rèn luyện ở Nội Phủ Cảnh, mong muốn hoàn mỹ tiếp cận Thần Lâm. Mà đối phương đã nổi danh khắp thiên hạ, như mặt trời ban trưa!
Đến ngay cả gia gia của hắn ta là Hoàng Đức Di cũng chưa chắc có thể cùng ngồi cùng căn với người này.
Hắn ta không khỏi tự nghĩ.
Sao mình lại đến đây?
Một lòng căm phẫn kia, phải chăm quá lỗ mãng?
Nhưng dù có nghĩ thế nào.
Hai bên càng lúc càng gần.
Nếu hắn ta đã tới, nếu đã cản đường thì không thể rụt rè, nếu không là đang đánh vào thể diện của Lương quốc.
Khương Vọng tùy ý dựa vào cửa xe, bình tĩnh hỏi: "Cố nhân trên Quan Hà Đài... Cớ gì lấy đao binh hỏi ta?"
Hoàng Túc bình phục tâm tình, một tay nắm dây cương, ngồi trên lưng ngựa hỏi: "Hoàng Túc đến, không phải nâng đao binh. Chỉ là đang lúc luyện binh thì nghe nói tin tức của Hầu gia, nhất thời kích động nên không kịp giải tán binh mã."
Hắn ta giải thích một câu như vậy, sau đó lại nói: "Hai năm không gặp, ngươi ta đã là khác nhau một trời một vực, vốn không nên quấy rầy. Nhưng trong lòng Hoàng Túc thực có nghi vấn, không thể không hỏi. Thực có lòng căm phẫn, không thể không cầu giải! Mong rằng Hầu gia có thể thứ lỗi!"
Khương Vọng không quan tâm hắn ta có nghi vấn gì, có lòng căm phẫn gì, chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Bản hầu mới tới nơi đây, Lương quân đã lấy đao chặn đường, lại ngăn nghi trượng công hầu của ta, bản hầu không so đo. Lúc bản hầu đi Vấn Kiếm Hạp, các ngươi có một kẻ tên là hoàng tử Khang Văn Hạo, dẫn quân cản đường, bản hầu cũng chưa để ý tới. Nguyên nhân không so đo, không để ý không phải vì bản hầu rộng lượng, cũng không phải vì bản hầu tính tình tốt."
Thanh âm của hắn hơi nâng lên, sắc bén như kiếm: "Chỉ là vì Trường Tương Tư không muốn đối mặt với kẻ yếu!"
Trên gương mặt trẻ tuổi của hắn mang theo chút nghi hoặc: "Bây giờ, bản hầu quay lại Nam Hạ, các ngươi lại dẫn quân đến cản đường?"
Vị quân công Hầu gia lập được công lao to lớn trong chiến tranh Tề - Hạ này, một tay chống vào chuôi kiếm bên hông, thân trên hơi nghiêng về phía trước, thanh âm thong thả, thậm chí là có chút ôn hòa, hỏi: "Người Lương tưởng rằng Trường Tương Tư vô hại ư?"
Khí thế kéo đến như núi lở!
Trong nháy mắt này, Hoàng Túc cảm giác mình đã bị sát khí vô biên bao phủ, giống như là có ai đó đang ghìm chặt cổ của hắn ta, khiến cho huyết dịch hắn ta đông lại, hô hấp khó khăn. Mà bảo mã do Lương đế ban tặng dưới thân, đột nhiên kêu lên một tiếng, bốn vó quỳ rạp xuống đất!
Ầm!
Bụi đất tung bay!
Chử Yêu đang ngồi cạnh, chỉ nghe sư phụ ôn hòa hỏi một câu.
Tướng quân trẻ tuổi kiêu ngạo phía trước bạch ngưu cùng ngựa của hắn ta đột nhiên nằm rạp xuống.
Mà đám kỵ quân bên ngoài hai trăm bước người này mang đến cũng... Người ngã ngựa đổ, trận hình đại loạn. Có không ít chiến mã bị dọa đến phát cuồng, chạy loạn bốn phía. Dưới thế cục hỗn loạn này, không có người nào dám giục ngựa tiến về phía xa giá bên này.
Một lời khiến quân kinh sợ thối lui!
Chử Yêu nhỏ bé, trong đầu chỉ nghĩ đến một câu đã từng học qua trước đó ——
Đại trượng phu cũng đến thế mà thôi!
Chử Yêu cậu, muốn vẫn luôn ngồi bên cạnh sư phụ, đi theo sau sư phụ, uy phong cùng sư phụ!