Chương 3086: Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Trịnh Thương Minh cũng giống như huynh, đối với việc này, cũng không thể nhảy ra toàn cục." Trọng Huyền Thắng nói: "Bởi vì chuyện của Vương Di Ngô, hắn ta có nhận thức hoàn toàn mới đối với quyền lực, về sau thì vứt bỏ quân chức, trở về hệ thống Thanh Bài, muốn đón nhận vị trí của phụ thân hắn, làm một Bắc Nha Đô Úy. Nhưng quyền lực của Bắc Nha Đô Úy đến từ ai?"
"Hắn ta muốn giống như phụ thân mình, làm Bắc Nha Đô Úy, vậy thì phải giống phụ thân hắn ta, tuyệt đối trung thành với thiên tử."
"Việc Lâm Hữu Tà mất tích, người đầu tiên huynh nghĩ tới là hoàng hậu, hắn ta cũng như vậy. Bởi vì các huynh đều biết, chân tướng của sự kiện Lâm Huống kia, cũng biết vì sao Lâm Hữu Tà mắc chứng sợ hãi. Sự nhận biết của các huynh đối với đương kim hoàng hậu thực ra là giống nhau, các huynh đều cảm nhận được sự kiềm nén và sợ hãi. Có điều, một người muốn tiến về phía trước, còn một người lại muốn lùi về phía sau."
"Nhưng nhận biết của các huynh không chính xác."
Thanh âm Trọng Huyền Thắng rất bình tĩnh: "Như huynh, từ lúc đầu liền bị vây hãm trong cảm xúc tức giận, nhiệt huyết sôi trào suy nghĩ đến chính nghĩa, công lý gì đó, còn suýt nữa rời vào trong cục của Bảo Trọng Thanh. Còn Trịnh Thương Minh từ lúc bắt đầu đã sợ hĩa, sao có thể tìm được chân tướng? Phẫn nộ che mắt huynh, sợ hãi cũng khiến hắn ta mất đi sự nhạy cảm."
Hắn ta cũng không nhiều lời về Trịnh Thương Minh nữa, nói tiếp: "Việc Lâm Hữu Tà mất tích, hiện tại ta cho rằng là một chuyện ngoài ý muốn. Quận Lộc Sương là địa bàn của Lôi gia, việc này có lẽ còn phải nhờ sức của bọn họ... Huynh còn liên hệ với Lôi Chiêm Càn không?"
Mâu thuẫn giữa Khương Vọng cùng Lôi Chiêm Càn bắt nguồn từ thất tinh bí cảnh. Lần đó, hắn mượn nhờ Chích Hỏa Cốt Liên thu nạp tinh lực, chém Lôi Chiêm Càn ra khỏi cục ở Ván Cở Sinh Tử trong thế giới Phù Lục. Lúc ở Thất Tinh Cốc, hai người suýt nữa lại đánh nhau, bị Điền An Bình mang theo xiềng xích ra sân trấn trụ.
Sau đó, hai lần giao thủ, một lần ở diễn võ trường Vô Địch, một lần tại Đại Sư Lễ, hai lần này hắn đều đánh cho Lôi Chiêm Càn mất hết mặt mũi.
Nhưng về sau Khương Vô Khí chết, trước khi chết còn để lại di mệnh muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người họ. Giữa Khương Vọng cùng Lôi Chiêm Càn cũng không còn mâu thuẫn gì đáng để nói.
Sau khi Khương Vô Khí chết, Trường Sinh Cung đóng chặt, Lôi Chiêm Càn gần như không gượng dậy nổi. Người ngày xưa tâm cao khí ngạo, là thiên tài mang danh độc chiếm càn khôn về sau nản lòng thoái chí, cả ngày lấy rượu giải sầu.
Nể mặt Khương Vô Khí, Khương Vọng đã sớm quên chuyện xưa, thậm chí còn muốn an ủi hắn ta.
Những chuyện này Trọng Huyền Thắng cũng đều biết nên mới hỏi như vậy.
Khương Vọng lắc đầu: "Bởi vì quan hệ với Thập Nhất hoàng tử nên ta cũng từng định dến bái phỏng hắn ta nhưng vẫn chưa làm. Một phần là vì quá bận rộn, một phần khác là vì không biết nên nói gì..."
Lúc này, Thập Tứ chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, vào ngày đó ở quận Lộc Sương, ta đã gặp được tên Lôi Chiêm Càn kia."
Trọng Huyền Thắng nhíu lông mày: "Sao trước đó ta chưa từng nghe nàng nói qua."
"Ta quên mất... Hơn nữa chúng ta chỉ gặp thoáng qua chứ chưa từng nói câu nào." Thập Tứ có chút mờ mịt nói: "Khi đó ta còn lo rằng hắn ta muốn đánh nhau với ta, nhưng hắn chỉ nhìn ta một chút rồi rời đi."
Trọng Huyền Thắng cùng Khương Vọng liếc nhau một cái.
"Có liên quan đến Lôi gia sao?" Khương Vọng hỏi.
"Trong quận Lộc Sương, hoặc gần đó, ai cũng có khả năng. Nhưng vì sao Lôi gia lại muốn đối phó với Lâm Hữu Tà?" Trọng Huyền Thắng nói: "Nghĩ giúp ta lý do xem."
Khương Vọng suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Nghĩ không ra."
Trọng Huyền Thắng trầm ngâm nói: "Ta cũng không nghĩ ra. Về tình về lý, đều không có lý do phải như vậy."
Năm đó Lâm Huống bởi vì điều tra án của Lôi quý phi mà chết, Lâm gia có ân với Lôi gia chứ không có thù. Mà Lôi Chiêm Càn và Lâm Hữu Tà, gần như là hai người không có quan hệ.
Ngược lại, lúc Khương Vô Khí còn sống, rất hay cho Lâm Hữu Tà cơ hội —— hắn không chỉ nguyện ý cho truyền nhân của Thanh Bài thế gia cơ hội mà đối với thế gia lụi bại như Phụng Tiên Trương thị cũng là như thế. Bởi vì hắn là người như vậy, nên mới bị Bình Đẳng Quốc lợi dụng, mới có việc Trương Vịnh khóc nhà thờ. Cũng bởi vì hắn là người như vậy, nên sau khi chết mới được người ta nhớ đến dài như thế.
Dù là nhìn từ góc độ Lôi gia hay là góc độ Khương Vô Khí, Lôi thị cùng Lâm Hữu Tà đều là bạn chứ không phải địch.
"Nhưng vì sao Lôi Chiêm Càn lại xuất hiện ở đó?" Khương Vọng không hiểu nói: "Mặc dù là địa bàn của quận Lộc Sương nhưng đó là nơi rừng rậm ít ai lui tới, Lôi Chiêm Càn cũng không phải là người hay đi lung tung."
"Không ngại thì cứ hỏi thẳng?" Trọng Huyền Thắng không vội vã đưa ra phán đoán, chỉ nói: "Có lẽ hắn ta biết gì đó."
...
Chuyện Lâm Hữu Tà mất tích, hiển nhiên không phải đơn giản như Trọng Huyền Thắng nói. Hắn ta nói đơn giản, phần lớn là vì muốn ngăn cản sự xúc động của Khương Vọng, vuốt phẳng sự phẫn nộ cảu hắn, để hắn không lỗ mãng đối đầu với bức tường đen kia.
Sau khi cẩn thận thăm dò, dường như tất cả manh mối cũng đều trở nên vô dụng.
Nếu như phán đoán của Trọng Huyền Thắng là đúng, Lâm Hữu Tà quả thực chưa rời khỏi quận Lộc Sương, như vậy nàng đang ở đâu, tình trạng thế nào? Chẳng lẽ nhất định phải lật tung quận Lộc Sương sao?
Dù có hai vị quốc hầu là hắn và Trọng Huyền Thắng ở đây, nhưng nếu muốn tra rõ đất đai một quận cũng không phải là chuyện đơn giản. Huống chi người bọn họ tìm kiếm đã từ chức Thanh Bài, lại không phải người Tề, đối với Tề quốc mà nói đã không còn quan trọng nữa.
Bọn họ dùng danh nghĩa gì để làm chuyện này chứ?
Lâm Hữu Tà mất tích đã lâu, không thể tiếp tục kéo dài.
Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ tự về viện đổi thường phục, sau đó cùng Khương Vọng xuất phát đến quận Lộc Sương.
"Lôi thị cùng Thập Nhất hoàng tử là mối quan hệ có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Có điều, tuy Thập Nhất hoàng tử đã chết, nhưng tình huống bây giờ của bọn họ cũng không quá xấu. Bởi vì với mấy vị cung chủ khác mà nói, Lôi thị đã không còn là mối uy hiếp, bọn họ cũng không ngại thể hiện sự nhân từ với Lôi thị. Sau khi mất đi sự ủng hộ từ Trường Sinh Cung, sự suy bại của Lôi gia đã là sự thật không thể tránh. Những thứ gì lúc trước nuốt vào giờ cũng phải phun ra."