Chương 30: Là ai? (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này Khương Vọng đã có thể tỉnh táo suy tư, hắn nhíu lông mày hỏi: "Ngày đó, Lâm Hữu Tà cũng có nhắc về Lôi Chiêm Càn với ta, điểm này cũng khớp với việc Thập Tứ nói nàng gặp qua Lôi Chiêm Càn. Cho nên lúc ở Lôi gia, ta đã cẩn thận quan sát Lôi Chiêm Càn. Hắn ta còn chưa đến mức có thể tới gần ta ba ngàn trượng mà còn không phát hiện ra thực lực, tay của hắn ta và cái tay Lâm Hữu Tà nhìn thấy lần cuối kia cũng không giống nhau..."
"Chuyện này chỉ có thể nói rõ hắn ta không để lộ sơ hở gì trước mặt chúng ta, chứ không nói rõ được điểm nào khác." Trọng Huyền Thắng chăm chú nói: "Lôi gia ở quận Lộc Sương có vấn đề. Bản thân Lôi Chiêm Càn có vấn đề, hôm Lâm Hữu Tà mất tích Lôi Chiêm Càn còn xuất hiện ở Dã Nhân Lâm... Kết hợp mọi chuyện, ta cũng chỉ có thể chắc chắn được một nửa. Cho nên, trước khi rời khỏi Lôi gia, ta cố ý nói về sau lại hợp tác với Lôi gia là muốn dùng cái này để ổn định hắn ta. Hơn nữa, dùng thêm chuyện chúng ta muốn tới Dã Nhân Lâm để câu hắn ta."
"Nhưng bây giờ, huynh tìm được tin tức Lâm Hữu Tà để lại, xác định Lâm Hữu Tà chết ở chỗ này... Dù là Lôi Chiêm Càn có cắn câu không, ta đã xác định được chín phần là hắn ta."
Thanh âm của hắn ta trầm thấp xuống, mang theo sát khí: "Vừa rồi, ta cũng mới nghĩ rõ ràng. Mục tiêu lúc đầu của Lôi Chiêm Càn không phải Lâm Hữu Tà, ngày hôm đó, hắn ta nhắm vào Thập Tứ!"
Đột nhiên nghe thấy lời này, cả Khương Vọng cùng Thập Tứ đều kinh ngạc.
"Vì sao lại nói vậy?" Khương Vọng gian nan hỏi.
Trọng Huyền Thắng nói: "Tạm thời, ta còn chưa biết được thân phận chân thật của hắn ta. Nhưng từ phong cách bố cục của quận Lộc Sương mà xem, ngay lúc đó quả thực là cơ hội tốt. Khống chế Thập Tứ liền có thể ảnh hưởng đến ta, tiếp đến cũng có thể ảnh hưởng đến huynh. So với việc từng bước từng bước xâm chiếm các thế lực còn lại của quận Lộc Sương, thì trực tiếp ảnh hưởng thậm chí khống chế chúng ta không thể không nói là có thể khiến cho Lôi gia có một bước nhảy lớn.
Nghĩ kỹ lại, quá trình rửa sạch hiềm nghi lần này của Lôi Chiêm Càn, có thể nói là biểu hiện vô cùng hoàn mỹ. Nhưng vì sao từ đầu hắn ta lại để xuất hiện một lỗ hổng đáng ngờ lớn như vậy? So với việc nghĩ hết biện pháp chứng minh trong sạch, thì ngay từ lúc bắt đầu không gặp mặt Thập Tứ chẳng lẽ không phải là lựa chọn tốt hơn sao?
Chỉ có một lời giải thích —— đối mặt với Thập Tứ vốn nằm trong kế hoạch của hắn ta, việc Lâm Hữu Tà đến mới là ngoài ý muốn. Nên hắn ta không thể không để lại điểm đáng ngờ này."
"Thậm chí, chuyện này vốn cũng không nên là điểm đáng ngờ..."
Ngữ tốc của Trọng Huyền Thắng chậm lại: "Bởi vì hắn ta vốn không định làm gì Lâm Hữu Tà. Bố cục của hắn ta thiên về cẩn thận nhưng tại thời khắc mấu chốt lại rất quả quyết.
Phát giác được Lâm Hữu Tà xuất hiện, hắn ta liền chủ động từ bỏ kế hoạch. Bởi vì tùy tiện giết chết Lâm Hữu Tà, nhất định sẽ gây nên truy tra. Mà lúc đó, cả huynh và ta đều đang đuổi tới. Hắn ta dùng thân phận Lôi Chiêm Càn giấu diếm lâu như vậy, tất có mưu đồ lớn, sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Nếu như hắn ta cứ rời đi như vậy, nhiều lắm chúng ta chỉ hiếu kì vì sao hắn ta lại xuất hiện ở Dã Nhân Lâm, lý do cất rượu cũng có thể lấp liếm qua được, cho dù là nói ra ngoài giải sầu thì cũng sẽ không có ai truy cứu... Nhưng Lâm Hữu Tà phát hiện hắn ta có vấn đề."
Trọng Huyền Thắng nói đến đây, liền không nói thêm gì nữa.
Mà Khương Vọng ngơ ngác tại chỗ, thật lâu không nói nên lời.
Bởi vì hắn hoàn toàn có thể hiểu được, vì sao Lâm Hữu Tà - một người không còn mối bận tâm gì với Tề quốc, đã quyết định đi đến Tam Hình Cung bồi dưỡng lại đột nhiên đi điều tra Lôi Chiêm Càn.
"Nhưng bây giờ, những cái này cũng chỉ là suy đoán..." Thập Tứ nói: "Chúng ta cũng không đủ chứng cứ để chứng minh Lôi Chiêm Càn có vấn đề."
"Sau khi khóa chặt mục tiêu, muốn tìm chứng cứ rất dễ dàng." Trọng Huyền Thắng nói: "Giống như ta đã nói trước đó, trực tiếp triệu tập đại quân, lục soát toàn bộ Dã Nhân Lâm, chắc chắn không thể tìm thấy tổ của con Yêm Si kia, từ đó có thể bác bỏ lời khai của Lôi Chiêm Càn. Hoặc như, lập tức cho người đi bắt Chu Thanh Tùng, lão ta và Lôi Chiêm Càn có vấn đề hay không chỉ cần thẩm vấn là biết!"
Thập Tứ suy một ra ba: "Lôi Nhất Khôn kia có phải cũng có thể cung cấp manh mối không?"
"Sở dĩ Lôi Nhất Khôn còn có thể sống sót nhảy loạn, một là bởi vì hắn ta là một trong hai người trẻ tuổi nổi danh nhất của lôi gia, hai là bởi vì hắn ta quá ngu ngốc. Đối thủ đã sớm thay người, hắn ta còn muốn giành lấy vị trí người thừa kế, chỉ sợ cũng chẳng cung cấp được manh mối gì." Trọng Huyền Thắng nói tiếp: "Có điều, nàng nói cũng rất có lý, là nhân vật trọng yếu của Lôi gia, hắn ta nghe nhiều, biết nhiều, luôn có thể nghiệm chứng một chút gì đó. Nhưng điều kiện tiên quyết là Lôi Chiêm Càn đã bị bắt giữ."
Từ đầu đến cuối Khương Vọng không lên tiếng, giờ khắc này, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều...
"Ta nhớ, huynh và Lôi Chiêm Càn từng có mâu thuẫn đúng không?"
"Bởi vì hai bên trẻ tuổi nóng tính, nên có chút xung đột nhỏ... Nhưng đã sớm xử lý rồi, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới, Lôi gia là địa đầu xà ở quận Lộc Sương."
Ngày đó, đối thoại liên quan đến Lôi Chiêm Càn của hai người, chỉ là mấy câu này.
Sau đó Lâm Hữu Tà nói, nàng định rời khỏi Tề quốc.
Lâm Hữu Tà rất tôn sùng sự nghiệp Thanh Bài nhưng nàng đã quyết định từ bỏ.
Nàng sớm đã nản lòng thoái chí với nơi này.
Nàng vốn không cần phải để ý đến điều gì.
Với thiên phú trong lĩnh vực hình danh của nàng, vốn có thể gặt hái tương lai sáng lạng ở Tam Hình Cung...
Người chấp chưởng Củ Địa Cung, Pháp gia đại tông sư Ngô Bệnh Dĩ chắc hẳn sẽ rất tán thưởng nàng.
Nhưng trong quá trình tìm kiếm Thập Tứ, nàng ngoài ý muốn phát hiện tung tích Lôi Chiêm Càn, bén nhạy phát giác được, có lẽ Lôi Chiêm Càn có ý đồ gây bất lợi cho Thập Tứ.
Mà nàng còn nhớ rõ, Khương Vọng đã từng có mâu thuẫn với Lôi Chiêm Càn.
Thế là, sau khi từ biệt Khương Vọng, nàng nghĩ có thể thuận tiện đi dò xét, trước khi rời khỏi Tề quốc, giúp Khương Vọng giải quyết một tai họa ngầm.
Nhưng không ngờ tới, Lôi Chiêm Càn mà nàng phải đối mặt, đã không còn là Lôi Chiêm Càn lúc trước. Một lần động niệm này, liền bước vào vực sâu... Trốn cũng không kịp!