Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3098 - Chương 3098 - Điện Xà Xé Rách Bầu Trời

Chương 3098 - Điện xà xé rách bầu trời
Chương 3098 - Điện xà xé rách bầu trời

Chương 3098: Điện xà xé rách bầu trời

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đây là một người dáng dấp không thể nói là xấu xí nhưng cũng không thể nói là anh tuấn... Nhưng lại vô cùng xa lạ.

Trong lòng của gã sinh ra một loại phẫn nộ.

Một loại cảm xúc đã lâu không thấy.

"Không chịu đi sao..."

"Thứ chó mèo gì..."

"Thứ chó mèo gì, cũng dám đến khiêu khích!"

Huyết dịch lại bắt đầu gào thét, nguyên lại bắt đầu dâng lên.

Nội phủ ầm ầm hiển hiện.

Hạt giống Thần thông đang đáp ứng lời kêu gọi của gã.

Ánh lôi từ bên ngoài cùng bên trong cơ thể đồng loạt nhảy vọt!

Bốp!

Một bàn tay, quét hết lôi quang của gã, quét tắt Lôi Tỷ của gã, khóa đạo nguyên và khí huyết của gã lại, để gã xoay trên không trung mấy vòng, mới nặng nền ngã xuống mặt đất!

Lúc này, gã lại cảm giác được, cánh tay kia lại kéo lấy tóc của gã.

Ấn đầu gã vào không gian.

Gã mơ hồ đối mặt với người kia, trong mắt giống như sinh ra bóng chồng, hốt hoảng.

"Nghe nói ngươi đang điều tra ta?" Người kia hỏi.

"Ngươi là ai?" Hắn miễn cưỡng hỏi.

"Không phải... Ngươi vẫn đang tìm ta sao?" Người kia trả lời.

Gã nên cảm thấy phẫn nộ, nhưng đến cả sức để phẫn nộ cũng không có.

Gã thực sự cảm thấy bi ai, nhưng lại chẳng còn sức để bi ai.

Gã cứ yếu ớt giãy dụa như vậy, cuối cùng chỉ nói: "Con mẹ nó chứ... Ngươi... là ai?"

Sau đó gã nghe thấy thanh âm kia, gằn từng chữ trả lời: "Trương, Lâm, Xuyên."

Hình như kẻ kia trả lời như vậy.

Gã hình như đã nhớ ra.

Rất lâu trước kia, gã quả thực đã cho người điều tra một người tên là Trương Lâm Xuyên nhưng lại không nhận được tin tức gì.

"Khương... Ngươi..."

Trong đầu gã đột nhiên nảy ra chút nghi vấn.

Nhưng gã chỉ thấy một cánh tay tái nhợt, càng lúc càng gần sát mặt mình.

Sau đó, thế giới của gã, liền vĩnh viễn tối xuống.

...

Oanh ầm ầm ầm!

Đêm khuya trong Dã Nhân Lâm, bầu trời vang vọng sấm chớp.

Hai tay Thập Tứ cẩn thận nắm trọng kiếm, Trọng Huyền Thắng mặt không biểu tình, Khương Vọng đứng ở phía trước nhất.

Ba người ẩn ẩn kết thành Tam Tài trận, mỗi người tự tụ lực.

Nhưng bọn họ phát hiện, Lôi Chiêm Càn trước mặt này, trong lúc nhất thời vậy mà cũng không nói chuyện, sau khi hỏi ra câu kia, cả người bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.

Cạch!! Cạch!!

Gã bẻ bẻ cổ, loại cảm giác vướng víu kia mới biến mất, sau đó mới khôi phục bình thường.

"Cỗ thân thể này, có một chút phản ứng kỳ quái."

Lôi Chiêm Càn này nhìn về phía Khương Vọng, hứng thú lên tiếng: "Hình như hắn ta rất quen thuộc với ngươi?"

Vấn đề này đương nhiên chỉ là một loại hứng thú tà ác.

Trước khi tiếp chưởng cỗ thân thể này, gã đã từng điều tra tường tận, cũng hiểu rất rõ quan hệ của Lôi Chiêm Càn cùng Khương sư đệ.

Thậm chí, sau này, khi kéo thần hồn của Lôi Chiêm Càn vào thế giới Vô Sinh chậm rãi tra tấn, với gã mà nói, Lôi Chiêm Càn cũng không có bí mật.

Nếu không gã cũng không thể đóng vai Lôi Chiêm Càn đến mức giống thật như vậy, còn tự nhiên hoàn thành việc Lôi Chiêm Càn chuyển biến, dưới tình huống không ai hay biết, từng bước nắm Lôi gia trong tay, thậm chí còn nắm giữ quận Lộc Sương.

Cho đến bây giờ, Lôi Nhất Khôn ngu xuẩn kia, còn tưởng rằng bản thân mình có khả năng cạnh tranh. Nhưng lại không biết cuộc đời mình đang chìm trong một loại hạnh phúc giả tượng.

Chỉ là đáng tiếc...

Thật sự là đáng tiếc.

Chỉ vì giết một tên Thanh Bài không hiểu chuyện, liền dẫn đến việc kế hoạch lâu dài tại Tề quốc thất bại trong gang tấc.

Loại cơ hội thay thế nhân sinh này vô cùng quý giá, cho dù gã dùng Bạch Cốt thánh khu lấy xuống thần thông đỉnh cấp, dù cho đời này có tu luyện đạt đến cảnh giới cỡ nào, thì số lượng thay thế cũng có cực hạn. Dùng một lần, ít một lần.

Mà Lôi Chiêm Càn là một mục tiêu thích hợp đến cỡ nào chứ.

Bản thân người này có con đường đi đến cao tầng đế quốc, hạn mức cao nhất có thể dưới một người trên vạn người, lại bởi vì cái chết của Khương Vô Khí mà rơi vào thế suy, không được xem trọng. Không sớm bị cường giả đỉnh cấp của đế quốc chú ý, có không gian trưởng thành có rất lớn, có thời gian trưởng thành rất dài.

Hơn nữa, còn có ân oán với Khương Vọng như mặt trời ban trưa ở Tề quốc.

Nhìn chung, khắp toàn bộ đế quốc Đại Tề, không có thân phận nào tốt hơn cái này.

Thậm chí, hắn còn xem đây là thân phận hạch tâm để phát triển. So với việc chỉ phái Vô Sinh lão mẫu đến Mục quốc, so với việc để mặc cho các Địa Sát sứ giả kia tự sinh tự diệt ở các quốc gia khác thì dụng tâm hơn nhiều.

Nhưng là chỉ một bước vô ý, thế cuộc tốt đẹp đã không thể tiếp tục, bây giờ bàn cờ còn sắp bị người ta lật úp.

Gã nghĩ mình nên phẫn nộ nhưng khi đứng trước mặt Khương sư đệ đã vang danh khắp thiên hạ này, gã phát hiện trong lòng không nảy sinh chút cảm xúc phẫn nộ nào. Ngược lại, có một loại cảm giác mới lạ khó có được.

Loại cảm giác này, đã lâu rồi chưa có.

Ngồi trên thần tọa cao vị, tập hợp tam vị Thần Chủ, Đạo Chủ, Giáo Chủ thành nhất thể, thứ gã đối mặt chỉ có thần bộc, tín đồ, giáo đồ. Gần như đã sớm quên mất làm người là thế nào.

Lăng Hà nhân hậu, Khương Vọng kiên nghị, Đỗ Dã Hổ hung dữ, Triệu Nhữ Thành tuấn mỹ, Hoàng A Trạm không đứng đắn, Ngụy Nghiễm lãnh khốc... Còn có tiểu nữ hài đáng yêu, hình như tên là An An kia nữa?

Những thứ này quả thực là chuyện xưa sinh động.

"Ta vẫn luôn tìm ngươi?"

Khương Vọng nhìn chăm chú Lôi Chiêm Càn đã bị thay thế trước mặt.

Nhìn nụ cười không chút tình cảm trên khuôn mặt gã.

Cảm giác quen thuộc trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Ầm ầm!

Điện xà giống như xé rách trời cao, mây đen càng lúc càng tụ lại, báo hiệu sẽ có một trận mưa rào.

Khương Vọng nghiến răng, từ trong miệng phun ra ba chữ: "Trương! Lâm! Xuyên!"

Cuối cùng hắn cũng biết, vì sao khi đối mặt với Yêm Si kia hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái.

Thứ hắn quen thuộc không phải là Yêm Si.

Không chỉ là Yêm Si.

Mà bao gồm cả Yêm Si, bao gồm cả những vò rượu bị lau đến bóng loáng, là tòa địa khố gần như không nhiễm chút bụi kia.

Loại "sạch sẽ" gần như cưỡng bách kia!

Cũng là loại cảm giác "chính xác" mà Trọng Huyền Thắng miêu tả.

Bệnh thích sạch sẽ, ngụy trang gần như hoàn mỹ, cẩn thận trù tính cùng động tác quả quyết...

Là những cảm nhận hắn thấy được từ trên người Trương Lâm Xuyên!

Bình Luận (0)
Comment