Chương 3103: Thư ngỏ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phải biết rằng một viên nguyên thạch có thể mua được một hộp trữ vật, đổi được một viên Khai Mạch Đan cấp Giáp. Tinh phẩm hộp con sóc cực kỳ nổi tiếng của Mặc gia chỉ cần ba khối nguyên thạch.
Lúc đầu ở hải ngoại, vì Khương Vọng mà hải tộc đã cho nổ tung một chiếc Chước Nhật Phi Chu, Đinh Cảnh Sơn cũng chỉ yêu cầu Khương Vọng bồi thường ba ngàn viên nguyên thạch. Chước Nhật Phi Chu nổi danh ngang hàng với Cức Chu, đều là đại sát khí trên chiến trường!
Từ đây có thể thấy được sức nặng của hai vạn viên nguyên thạch.
Ngay cả Khương Vọng bây giờ cũng cần phải cầm cố Đức Thịnh Thương Hội và Thái Hư Giác Lâu nếu muốn lấy ra nhiều nguyên thạch như vậy cùng một lúc.
Có thể nói rằng hắn quyết tâm trả giá bằng mọi thứ, thề sẽ giết Trương Lâm Xuyên.
Mà lời cam kết dốc toàn lực một lần của Võ An Hầu thậm chí còn quan trọng hơn.
Võ An Hầu của ngày hôm nay đã là một trong số ít cao thủ ở Thần Lâm Cảnh. Việc thành tựu Đương Thế Chân Nhân, là điều hoàn toàn có thể đoán trước được, và một khi đã thành tựu, thì tuyệt đối không phải là một Chân Nhân bình thường.
Đây là một lời cam kết có giá trị gia tăng vô hạn.
Và trong phong thư ngỏ này, Khương Vọng còn mô tả chi tiết trạng thái của Trương Lâm Xuyên, liệt kê tất cả những thông tin mà hắn ta đã lộ ra cho đến ngày nay, chẳng hạn như Lôi Pháp, thần thông thay đổi thành người khác, giỏi ẩn núp... Xác nhận rõ là người này đã bị Hung Đồ chém bị thương, chiến lực đã rơi xuống dưới cấp bậc Động Chân.
Nói cách khác, một giáo chủ tà giáo chiến lực tối đa chỉ ở cấp độ Thần Lâm, mà có thể đổi lấy hai vạn viên nguyên thạch và một lời cam kết của Tề quốc Võ An Hầu.
Phong tin này vừa được truyền đi, toàn thiên hạ đã nổi sóng!
...
...
“Khương Vọng từ nhỏ mồ côi mẹ, thời niên thiếu mồ côi cha. Số mệnh như vậy, nhưng chưa từng oán trách.
Chỉ hy vọng có thể dùng sự khổ tâm cần cù, nghĩa dũng để đổi lấy sự đền đáp, tự đi con đường của chính mình, có thể yêu thương bản thân và người khác.
Năm mười bảy tuổi, bị tà giáo Bạch Cốt Đạo làm hại, chỉ trong một đêm, hương thổ tiêu vong, thân bằng hữu đều chết hết, đưa mắt không nhìn thấy cố nhân!
Sau đó không một ngày nào có thể ngủ yên.
Nghe thấy trăm ngàn tiếng khóc bi thương, huyết lệ trong mắt không thể cạn.
Thiên ý không thương xót, chỉ có mình ta hận điều này.”
Trong phủ Hoài Quốc Công, một thiếu niên với gương mặt tuấn tú khoác lên mình bộ hoa bào đang đọc một lá thư trong tay, dừng lại vài lần, mới có thể tiếp tục——
“Bôn tẩu ngàn dặm, thân không trói buộc, lại gặp được thế hữu, nên tiến nhập Đông Tề.
Tuy tuổi nhỏ lực mỏng, trí tuệ nông cạn, dòng máu đỏ tràn đầy trời sinh ta không dám làm mất, thân thể bảy thước trời ban cũng không dám từ bỏ.
Đi ngàn dặm đường, bỏ ra vạn tấm lòng.
Nhấc ba thước kiếm, làm ba thước nghĩa!
Mê giới huyết chiến, thân trấn Họa Thủy, Biên Hoang đồ ma, không bị tụt lại phía sau.
Giết Nhân Ma phong Huyết Ma, dám làm người tiên phong!
Ân thì phải đền, tín tất phải thực hiện. Khương Vọng ta cả đời không thể phụ người, nhưng lương hữu Lâm Hữu Tà, lại vì Khương Vọng ta mà chết!
Dùng phẩm hạnh của Thanh Bài để điều điều tra bất hợp pháp, ấy vậy mà lại chết thảm dưới tay giáo tông tà giáo…
Ta hận đến nứt tim chảy máu, bi thương phát cuồng!”
Vị mỹ phụ nhân ngồi đối diện thiếu niên tuấn tú kia, hốc mắt không biết từ lúc nào đã đỏ hoe.
Nghe thiếu niên kia tiếp tục đọc——
“Than ôi!
Bạch Cốt Đạo của ngày xưa, Vô Sinh Giáo của hôm nay!
Đầu độc lòng người, khăng khăng làm ác đạo, truyền bá tư tưởng độc hại, tác hại vô cùng rộng lớn, là thứ mà thiên lý có thể dung hay sao?
Một sứ giả, một quyển tà kinh, tùy tiện kéo dài tai họa vô số năm.
Một pháp đàn, một tượng thần, hở chút là đầu độc vạn dặm.
Người tin ác thần này, ai mà không dùng máu dùng tuổi thọ để cúng tế, người thân thể suy nhước ở khắp mọi nơi, người tan cửa nát nhà thân thể tiêu vong không biết là bao!
Thanh thiên cuồn cuộn, hồng nhật sáng chói, thiên hạ nghĩa sĩ quả thật có thể nhẫn nhìn loại tà ma này sao?
Ta sinh ra trên đời, nghênh thiên mà phục địa.
Không tin ông trời không có mắt, không tin thiện ác không có quả báo!
Nếu có quả, chính bản thân ta sẽ báo.
Tan xương nát thịt cũng sẽ báo!
Bây giờ có người tên Trương Lâm Xuyên, này xưa là sứ giả Bạch Cốt, hôm nay là Vô Sinh Giáo tổ... Khương Vọng ta thể với trời, đời này không cùng nhật nguyệt!”
Tả Quang Thù nắm chặt lá thư trong tay, nhưng không đọc lên được nữa.
Hùng Tịnh Dư khó có thể tưởng tượng rằng bức thư ngỏ này lại đến từ Khương Vọng, người đã từng sống trong phủ Hoài Quốc Công rất nhiều ngày. Một hài tử ôn hòa lễ phép, chân thành và đáng tin cậy như vậy, lại phải trải qua nhiều khó khăn đau khổ như vậy...
Nàng ta đã nhìn thấy quá nhiều người, bởi vì những đau khổ phải chịu đựng mà oán hận trời đất bất công, hận đời vô đạo, từ đó căm ghét thế giới, không chuyện tàn ác nào không làm,, mong muốn kéo cả thiên hạ chôn vùi cùng mình...
Nhưng Khương Vọng trên lưng phải gánh vác nhiều thứ như vậy, mà bản thân chỉ nói một câu ‘số mệnh đã vậy’.
Vị Đại Sở trưởng công chúa bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó mới hỏi: “Phía sau còn viết cái gì nữa?”
“Phần thưởng nhằm vào Vô Sinh Giáo.” Tả Quang Thù trầm giọng trả lời, lại ngẩng đầu lên: “Không được, chúng ta phải lấy danh nghĩa phủ Hoài Quốc Công tăng thêm phần thưởng, hơn nữa còn phải đẩy bức thư này đến Nam Vực. Nếu như gia gia từ chối, vậy thì lấy danh nghĩa của ta... ”
Giọng nói của y bị nghẹn trở lại, vì lúc này có một lão nhân thân mặc triều phục đang đứng ngoài cửa.
“Vớ vẩn.” Đại Sở Hoài Quốc Công nhíu mày: “Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, hở một tí là nói tới toàn bộ Nam vực, ngươi cho rằng mình là ai?”
“Gia gia!” Tả Quang Thù đỏ hoe đôi mắt nói: “Khương đại ca...”
Sở Hiêu chỉ đưa tay ra và nói: “Đưa thư cho ta.”
Tả Quang Thù miễn cưỡng đưa bức thư trong tay ra.
“Bức thư này từ đâu ra?” Tả Hiêu mở bức thư ra, vừa xem vừa hỏi.
Tả Quang Thù trả lời: “Khương đại ca đã gửi nó cho Thiên Hình Nhai và Cảnh quốc Kính Thế Đài, yêu cầu xác nhận Vô Sinh Giáo là tà giáo, kêu gọi toàn thiên hạ cùng diệt trừ... Ta để người sao chép nó rồi gửi tới đây...”