Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3112 - Chương 3112 - Địa Cung

Chương 3112 - Địa cung
Chương 3112 - Địa cung

Chương 3112: Địa cung

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Phong thư này của Khương sư đệ, đến ta đọc cũng cảm thấy có chút khổ sở."

Trong cung điện u ám dưới lòng đất, Trương Lâm Xuyên dung mạo không đẹp không xấu, ung dung ngồi trên thềm đá.

Đương nhiên, thềm đá này đã được lau đến vô cùng sạch sẽ, bóng loáng như mặt gương.

Sau lưng gã mấy cấp chính là bảo tọa của giáo tông nhưng gã lại không ngồi lên đó.

Tín đồ trong giáo chỉ còn khoảng hơn ngàn người, hơn nữa toàn bộ đã chuyển sang hoạt động bí mật, lén lút như chuột.

Thậm chí còn không dám nhắc đến cái tên Vô Sinh Giáo.

Giáo tông này còn có ý nghĩa gì?

Đối với một giáo phái đã từng có thời kỳ giáo đồ tại các phân đàn cộng lại phải đến mấy chục vạn giáo chúng mà nói, đây quả thực là thay đổi như trời đất biến đổi. Rất nhiều cao tầng trong giáo đều vì không thể tiếp nhận được chuyện này mà kích phát hành động tự sát... Cũng vì vậy mà khiến cho việc giảo sát diễn ra càng khốc liệt hơn.

Bây giờ, gã đã không còn liên hệ với bất kỳ phân đàn nào, cũng không lấy thế giới Vô Sinh đáp lại bất cứ một tín đồ nào, bởi vì chỉ cần một vết tích dù rất nhỏ thôi cũng đủ khiến gã đi kết cục tử vong.

Tuy rằng gã đã từng là Thần Chủ vô thượng, Đạo Chủ vĩ đại, Vô Sinh giáo tổ, có bạch cốt thánh khu còn mượn nhờ được lực tín ngưỡng khổng lồ, tuổi trẻ đã thành công đứng vào hàng ngũ Chân Thần, chẳng hề thua kéo Lý Nhất - thiên tài của Đạo môn.

Nhưng ở dưới đại thế huy hoàng, cũng chỉ là sâu kiến.

Thậm chí, cả Vô Sinh Kinh gã đã bỏ biết bao công sức biên soạn bây giờ cũng dần dần mất đi sự ủng hộ thần tính, trở thành một cái ao chết.

Trong vòng một đêm, sự nghiệp phấn đấu nhiều năm, tu vi hiện tại, con đường tương lai, gần như đều bị trọng thương.

Đổi lại là bất cứ người nào khác, chắc chắn đều không thể tiếp thu được.

Mà gã lại chỉ ngồi ở chỗ này, biểu lộ vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn còn có tâm trạng bình luận bút pháp, văn từ của vị Khương sư đệ kia.

"Cũng khó trách nhiều người không liên quan lại nổi điên như vậy..."

Gã nói tiếp: "Nhưng có một việc ta không hiểu."

Trương Lâm Xuyên giương mắt lên: "Bạch Cốt Đạo hủy diệt, chẳng lẽ không phải có một phần công lao của ta sao? Sao còn liệt ta vào hàng dư nghiệt của Bạch Cốt Đạo chứ?"

Đứng tại trước người gã cách đó không xa, là một nam tử cao gầy che mặt.

Người này chính là một trong ngũ đại Hộ giáo pháp vương của Vô Sinh Giáo, Dực Quỷ.

Lưng gã hơi còng, con ngươi nheo lại, trong bóng tối, cả người gã toát lên vẻ hung hăng, tối tăm.

Gã nghe thấy tiếng cũng chỉ nở nụ cười trầm muộn: "Đây là đang chụp bô lên đầu ngài."

Trương Lâm Xuyên nhìn gã, chậm rãi nhíu mày: "Ví vụ này quá buồn nôn."

Dực Quỷ rụt cổ, khô khốc lên tiếng: "Ồ... Xin lỗi, ta đổi..."

Xì xì xì!

Bỗng nhiên có lôi quang u ám nhảy lên, bao quanh lấy người gã ta.

Đó là một đoàn u ảnh nhưng lại có tiếng lôi điện kêu vang!

Thanh âm chỉ kéo dài một lát.

Sau khi u lôi tiêu tán, trên mặt đất chỉ còn một bộ xương cháy xém, vẫn còn giữ nguyên tư thế rụt cổ, có thể tấn công bất cứ lúc nào...

Ầm, ầm.

Trương Lâm Xuyên phủi phủi góc áo vốn không hề có hạt bụi nào, đứng lên.

"Đều tới đi." Gã bình tĩnh nói.

Từ nơi xa truyền đến tiếng nổ vang, chẳng mấy chốc đã có một lượng lớn người tràn vào địa cung.

Mà bên trong đại điện u ám này, cũng có mười tu sĩ mang theo khí tức cường đại, cời bỏ ngụy trang, bước ra khỏi bóng tối.

Trong cung điện dưới lòng đất gần như đã bị đánh thành phế tích, có vô số thi thể ngổn ngang lộn.

Có thi thể bị đánh nổ đầu, có tứ chi đứt gãy, thi thể cháy đen... Bọn chúng tạo thành một bộ phận bên trong cấu trúc quỷ dị của phế tích này. Hiện tại, mọi thứ đã quy về trạng thái yên tĩnh, chỉ có huyết dịch đỏ thắm chảy ngang bốn phía như những con huyết xà có linh tính, đang tham lam thôn phệ gì đó trong u ám.

Bên trong lớp tường đổ ngói vỡ, Trương Lâm Xuyên ngồi trên chiếc ghế dựa lớn còn lành lặn duy nhất, trên người gã là áo bào màu đen, đan xéo những đường vân trắng, giáo bào cùng bảo tọa của gã đều như không nhuốm bụi trần.

Trước bảo tọa của giáo tông, vẫn còn mấy bộ thi thể mang theo khí tức cường hoành, rải rác trên thềm đá.

Trong đó, cỗ thi thể gần với bảo tạo nhất là một cường giả nữ. Mái tóc xanh của nàng ta dính đầy máu, nằm sấp, mặt hướng xuống đất nhưng tay phải vẫn đang cố gắng đưa về phía trước như muốn bắt lấy gì đó.

Chỉ kém hai bậc nữa, tay của nàng ta đã có thể vượt qua thềm đá cuối cùng, tới gần bảo tọa giáo tông kia. Đáng tiếc đã không thể nữa.

Trương Lâm Xuyên chẳng thèm để ý đến cảnh tượng trước mắt, thềm đá đã bẩn, gã đành phải ngồi ở chỗ này, trên tay phải cầm một chiếc khăn tay có thêu lá trúc, chậm rãi lau sạch bàn tay trái đẫm máu của mình.

Động tác của gã vô cùng cẩn thận, mỗi một đốt ngón tay đều sáng bóng sạch sẽ, sáng bóng đến trắng bệch, ngay cả kẽ hở giữa móng tay cũng được chăm chút kỹ lưỡng.

"Dực Quỷ muốn giết ta, ta có thể hiểu."

Gã bình tĩnh nói.

Trong lúc lên tiếng, lôi quang u ám nhảy vọt giữa những sợi tóc của gã.

Gã đối xử với ngón tay mình, như đang đối xử với một món đồ sứ dễ vỡ.

Lại tiếp tục lên tiếng: "Nhưng hắn còn ghê tởm ta, ta không thể tiếp nhận."

Trong cung điện dưới lòng đất vô cùng yên tĩnh.

"Ngươi tới lúc nào?" Gã lại hỏi.

"Lúc giáo chủ giết nữ nhân cuối cùng này." Thân ảnh của tiền Nhị trưởng lão của Bạch Cốt Đạo, Lục Diễm, phiêu nhiên rơi xuống. Bên ngoài thân có một sợi hắc khí linh động, hai chân vẫn bảo trì dáng vẻ lơ lửng.

"Vậy vì sao ngươi không ra tay?" Trương Lâm Xuyên hứng thú hỏi.

Thanh âm tang thương của Lục Diễm vang lên: "Có lẽ ta không thể lĩnh thưởng được, dù sao ta cũng là dư nghiệt của Bạch Cốt Đạo."

Lúc này Trương Lâm Xuyên đã lau sạch máu trên tay, gã giơ tay trái lên trước mặt, lật qua lật lại kiểm tra, miệng nói: "Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không ra tay giúp ta. Ngươi là Pháp vương thủ tịch hộ giáo của ta, trọng thần tâm phúc của ta... Lão hữu đã bên cạnh phấn đấu cùng ta nhiều năm."

Lục Diễm nói: "Nếu như ngay cả loại cục diện này ngươi cũng không ứng phó được, vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị Tam Hình Cung bắt giết. Ta không nhìn thấy ta có lý do tất yếu gì để giúp ngươi."

Bình Luận (0)
Comment