Chương 3115: Cùng là mồi câu (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lục Diễm quay người bay nhanh, lần này là thực sự rời đi.
Ông ta nhanh chóng bay ra khỏi địa cung, suốt dọc đường đều tiêu trừ vết tích. Lần theo kế hoạch đã sớm chuẩn bị xong, nhanh chóng tiến vào một dãy núi. Lại bay sát mặt đất một lúc lâu, cuối cùng xuyên qua trận pháp, rơi xuống một chỗ trong sơn cốc.
Nơi này không tú mỹ, phong cảnh vô cùng bình thường.
Là một nơi ẩn thân ông ta đã tìm được trước kia.
Ông ta hạ xuống một bờ suối nước chảy róc rách, nhìn bóng mình phản chiếu trong nước.
Mới nhả ra một ngụm trọc khí nhẫn nhịn đã lâu.
Hô ~
Trọc khí màu xám trắng, lướt qua gợn nước mà đi xa.
Ông ta có chút cứng ngắc, lấy ra một con rối tinh xảo từ trong ngực.
Bàn tay gõ gõ vào phần ngực của con rối, thế là lồng ngực của nó nứt ra, một trái tim đang đập liền thoát ra.
Ông ta bình tĩnh ấn quả tim này vào trong lồng ngực của mình. Trong tay liền hiện lên vật vừa tráo đổi ——
Chính là một trái tim khác vừa ở trong thân thể của ông ta.
Mà trái tim này... Đã bị bài bố đến không còn hình dáng.
Trương Lâm Xuyên quả thực là kẻ lõi đời trong việc đùa bỡn lòng người, khiến cho một kẻ giang hồ lão luyện như ông ta cũng lúc mừng, lúc giận, lúc sợ lúc kinh. Ông ta hiểu rõ, trong trạng thái như vậy, Trương Lâm Xuyên có một vạn cách để động tay chân.
May mà, ông ta sống nhiều năm như vậy cũng không phải là uổng phí, trước khi đến địa cung, đã dùng môn bí thuật này để bảo vệ mình.
Từ đầu đến cuối, bố trí của Trương Lâm Xuyên đều rơi vào trên người con rối này. Tuy rằng có chút thủ đoạn nhưng cũng chỉ ứng trên thân con rối...
Lục Diễm lại cẩn thận dùng Minh Nhãn trời sinh kiểm tra lại một lần, sau đó mới đưa trái tim đã bị bài bố đến vô cùng yếu ớt ấn vào lồng ngực con rối.
Phù phù!
Con rối bị ném vào bên trong nước.
Tay chân nó cùng sử dụng, vùng vẫy một lát, rồi chìm xuống như một người đang sống.
Cuối cùng trở nên yên ắng.
...
Một con cá bơi lội nhảy ra mặt nước, tạo thành một hình cung trên không rồi rơi xuống.
Một hồi lâu sau, gợn sóng mới tán đi.
Trong nước phản chiếu hai thân ảnh một béo một gầy.
Gầy kỳ thực cũng không thể nói là gầy, vóc người cũng khá cân đối.
Chỉ là trên đời này, đại đa số người khi đứng cạnh đương kim Bác Vọng Hầu đều rất khó không lộ ra vẻ gầy.
Trên cầu đá bên trong phủ Bác Vọng Hầu, hiện tại chỉ còn Bác Vọng Hầu cùng Võ An Hầu đang đứng.
"Thiên tử cố ý giúp huynh xoa dịu chuyện xưa ở Trang quốc, triệt để thu tâm của huynh nên mới cố ý để lại nút thắt. Nhưng Cảnh quốc ứng đối rất kịp thời, Trang quốc cũng phản ứng vô cùng quả quyết... Hiện giờ, chúng ta phải chuyên tâm giảo sát Vô Sinh Giáo, quả thực không rãnh cãi nhau với Trang quốc. Nhưng cũng không thể để mọi chuyện theo ý bọn họ, về sau càng khó xử lý."
Trọng Huyền Thắng đưa tay vịn lan can đá, thở dài nói: "Trên đời này sao lại không có đồ đần chứ?"
Khương Vọng bình tĩnh nói: "Mối hận của ta và Trang đình, không lời nào có thể giải. Có thể để cho bọn họ thân bại danh liệt là tốt nhất, còn nếu không thì cũng chẳng sao. Cuối cùng nhất định phải phân sinh tử."
Hắn đã từng đeo mặt nạ Biện Thành Vương, tham dự trận chiến báo thù của Doãn Quan.
Phụ tử Triệu Thương của Hữu quốc, dưới tình huống thực lực không đủ, đã lợi dụng hết mọi nhân tố có thể lợi dụng.
Nên đương nhiên hắn cũng đã lường trước.
Hắn chưa từng có mong muốn rằng Trang Cao Tiện cùng Đỗ Như Hối sẽ có giới hạn, bởi vì hắn biết rằng đôi minh quân hiền thần này cái gì cũng có thể làm ra được.
Dù Trang Cao Tiện là bậc minh quân cỡ nào, dù Đỗ Như Hối là bậc hiền thần cỡ nào, bọn họ có được hiền danh, được kính yêu đến đâu cũng sẽ không ảnh hưởng đến sát ý của hắn.
Tất cả danh dự, địa vị, thế lực, bối cảnh, lợi ích cũng không thể trở thành hộ thân phù của hai kẻ kia.
Đối với việc này, hắn không có cái nhìn đại cục, không tồn tại bất luận suy tính gì khác.
Mọi hận ý đến cuối cùng, chỉ còn gói gọn trong hai chữ sinh tử.
Giống như lúc trước hắn trả lời Khổ Giác - "Giết hết là xong, ta chết cũng cam.:
Trọng Huyền Thắng biết rõ việc này gian nan, nếu như kẻ địch chỉ là một Động Chân cảnh thì cũng không khó đối phó. Hắn ta chỉ cần đi nhờ thúc phụ trảm thêm mấy đao là được. Nhưng Trang Cao Tiện là chủ một nước, lại nằm trong hệ thống các nước đạo chúc, đứng sau lưng là trung ương đế quốc mạnh nhất hiện thế.
Mục quốc phạt Thịnh, còn vướng vô số cản trở, tổn thất nặng nề.
Sao Cảnh quốc có thể cho phép người ngoài động đến Trang quốc?
Tựa như lần này, Tề quốc chỉ mới lên tiếng xả giận cho quốc Hầu nước mình, Cảnh quốc liền lập tức cản lại.
Thái độ không thể bảo là không cứng rắn.
Mà Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đều là hạng người đa mưu túc trí, muốn lột bỏ xác ngoài của bọn chúng, quả thực là không dễ. Chỉ cần nhìn lần ứng đối này của Trang quốc là biết, vừa đánh vừa cào, tuyệt không thể tả, nào có nửa điểm sơ hở?
"Vấn đề này cần phải bàn bạc kỹ hơn..." Trọng Huyền Thắng thở dài.
Khương Vọng đương nhiên cũng hiểu, chỉ cau mày nói: "Nói đến, lần này vì sao Ung quốc không thừa cơ lên tiếng? Trang đình từ thời của Trang Thừa Càn đã dính dấp không rõ với Bạch Cốt Đạo, Ung quốc sao có thể không phát giác? Hiện tại không phải là thời cơ tốt để đả kích đôi quân thần Trang Cao Tiện kia sao?"
Trọng Huyền Thắng nói: "Đúng vậy, quả thực là thời cơ tốt. Có điều, là thời cơ mà Trang quốc cố ý chừa lại. Có đôi khi không thể chỉ nhìn cơ hội mà còn phải nhìn tình thế. HIện giờ, Ung quốc được Mặc gia ủng hộ, là lần đầu tiên Mặc gia tham dự vào thể chế quốc gia, Cảnh quốc đang lo không thể lấy cớ chèn ép bọn họ."
"Hiện giờ là lúc Cảnh quốc đang giữ gìn nước đạo chúc, khóa cứng lỗ hổng mà Tề quốc chúng ta có thể ra tay với Trang quốc. Một khi Ung quốc tham dự vào tranh chấp, tuyệt đối sẽ nghênh đón sự đả kích không chút lưu tình của Cảnh quốc. Đó chính là điều mà quân thần Trang quốc muốn thấy. Đại quốc đánh cờ há có chỗ cho Ung quốc xen vào?"
"Về phần mối quan hệ không minh bạch giữa Trang Thừa Càn cùng Bạch Cốt Đạo... Người đã chết bao nhiêu năm rồi, chỉ là cãi nhau trên miệng mà thôi, có thể gây ra tổn thương gì cho Trang quốc chứ? Ta tin rằng Trang Cao Tiện cùng Đỗ Như Hối đã chuẩn bị xong biện pháp chứng minh rồi. Cố ý đề cập đến lịch sử đấu tranh với Bạch Cốt Đạo, chỉ chờ người đến mắc câu..."