Chương 3122: Cho Khương An An muội một chút thể diện (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở đạo viện thành Phong Lâm đã là sư huynh đệ mấy năm, nhưng qua lại chân chính lại là sau khi bái vào nội môn, số lần tiếp xúc cũng không nhiều.
Sau đó từ biệt ở thành Phong Lâm, nhiều năm không gặp.
Lần tiếp xúc ở Dã Nhân Lâm quận Lộc Sương có thể tính vào, lúc này, những dấu vết chiến đấu phức tạp trong địa cung Yến Vân Sơn này, cũng có thể tính vào.
Những loại dấu vết cố ý biến ảo đủ loại thủ đoạn chiến đấu khác nhau này, là do người khác, hoặc chỉ là do Trương Lâm Xuyên thể hiện thủ đoạn phong phú.
Khương Vọng muốn hiểu thêm về con người Trương Lâm Xuyên từng tí một.
Trong một trận chiến, Khương Vọng hiểu rõ sẽ xảy ra điều gì… Hiện tại, người biết điều này vẫn chưa nhiều, trong đó hiển nhiên không hề bao gồm Trương Lâm Xuyên.
Lúc này trong địa cung Yến Vân Sơn, người đang thăm dò hiện trường, cũng không phải chỉ có một mình Khương Vọng. Còn có tu sĩ trong quân đội Tống quốc, tu sĩ Đan quốc đã hoàn thành điều tra và rời đi vào hai ngày trước.
Lúc này Tống quốc điều tra đương nhiên cũng không phải là điều tra thật sự, mà là một loại ủng hộ.
Dẫn đội chính là thiên kiêu Thần Lâm cảnh của Tống quốc – Thần Tị Ngọ, nón cao đai rộng, tay áo bay bay, nhìn qua là một người tương đối nghiêm túc.
Là một thí sinh tham gia trường dưới ba mươi tuổi không hạn chế cảnh giới của Hoàng Hà Chi Hội, nghe nói tinh thông lục nghệ, thành đạo bằng ngũ xạ.
Khương Vọng đã từng dùng danh hiệu Độc Cô Vô Địch, ở khiêu chiến phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh tiếp xúc qua. Đối với vị nhân huynh “đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, sống không đổi mặt, chết không đổi sắc” này có ấn tượng rất sâu, cũng tự mình cảm thụ qua tiễn thuật kinh khủng của người kia.
Nhưng Thần Tị Ngọ hiển nhiên không biết Võ An này chính là Vô Địch kia.
Sở dĩ hắn ta xuất hiện ở chỗ này, chính là bởi lần này Khương Vọng thể hiện dẫn động đại thế huy hoàng.
Tru diệt Vô Sinh Giáo, là nhận thức chung mà các nước trong thiên hạ cũng như các tông môn chính đạo đã đạt thành.
Mà người khởi xướng cho làn sóng diệt tà lần này, Võ An hầu Khương Vọng của Tề quốc nâng kiếm từ hướng đông Lâm Truy, trục giết vạn dặm giáo chủ tà giáo, dõi khắp thiên hạ, ai có thể không ủng hộ chứ?
Cho dù là người Cảnh quốc gặp phải, cũng phải dừng lại quát một tiếng làm màu, vỗ tay một cái rồi mới đi.
Là quốc gia lân cận Yến Vân Sơn, Thần Tị Ngọ chính là thái độ của Tống quốc, Tống quốc quyết không đội trời chung với tà giáo.
Từ một phương diện khác mà nói, quốc gia nào lại không kiêng kị Trương Lâm Xuyên? Tiếng xấu của vị giáo chủ tà giáo này đã lan khắp thiên hạ, vậy mà ngay dưới Yến Vân Sơn gần bổn quốc, lại xây dựng xong cả một tòa địa cung!
Vậy thì đối với Tống quốc, Vô Sinh Giáo liệu có còn ám chiêu gì hay không?
Tống quốc dùng nho giáo lập quốc, không tin quái lực loạn thần, từ trước đến giờ chán ghét Thần đạo. Trong nước cũng không có dấu vết hoạt động của tông giáo nào, nhưng làm sao biết được Vô Sinh Giáo sẽ không giống như lúc ở thảo nguyên, thay hình đổi dạng, phụ thuộc vào học thuyết nho gia nào đó đến truyền giáo?
Triều đình Tống quốc cũng đã sớm bắt đầu tiến hành điều tra, chuyến này Thần Tị Ngọ đến đây cũng coi như là mang theo nhiệm vụ.
Mặc dù hắn ta cũng không hiểu tại sao Khương Vọng lại dò xét cẩn thận bên trong phế tích địa cung, nhưng cũng tỏ vẻ đủ tôn trọng, thậm chí chủ động phụng bồi vị hầu gia Tề quốc này kiểm tra một lần.
“Nghe nói quốc gia bên cạnh bắt được một đan phái, luyện ‘Nhân đan’, có liên quan đến Vô Sinh Giáo.” Thần Tị Ngọ vừa kiểm tra dấu vết, vừa làm như vô ý nói.
Lúc này đang ở Yến Vân Sơn, quốc gia bên cạnh trong lời hắn ta, đương nhiên là Đan quốc.
Nhân đan?
Ngay cả Khương Vọng không biết gì về đan đạo, cũng hiểu đây là một phương pháp cực ác. Dùng người luyện đại, người ăn người, trái với ngũ thường nhân luân, quả là thiên lý khó dung!
Nhưng liên quan đến Vô Sinh Giáo, có thế nào cũng không tính là ngoài ý muốn.
Trong khoảng thời gian này, theo việc các nước truy quét Vô Sinh Giáo, nhiều việc ác của Vô Sinh Giáo cũng đã được công khai ở trước mắt mọi người, sự độc ác kia, quả là tội lỗi chồng chất.
“Chuyện này được xử lý thế nào?” Khương Vọng hỏi.
Thần Tị Ngọ nói: “Trương Tuần tự mình xử lý, giết sạch đan phái kia, còn tìm ra gốc rễ, chém chết một Pháp vương của Vô Sinh Giáo.”
“Người người căm phẫn, Vô Sinh Giáo há có thể không vong?” Ánh mắt Khương Vọng vẫn rơi xuống từng viên gạch mảnh ngói trong tòa địa cung u ám này, nói: “Trương Lâm Xuyên chưa chết, lòng ta khó an ổn!”
“Người này không chết ắt thành họa lớn!” Thần Tị Ngọ nói chém đinh chặt sắt: “Triều đình Tống quốc ta quyết phải giết!”
Khương Vọng chắp tay, không nói gì nữa.
Lục soát lại kéo dài một lúc lâu.
“Võ An hầu.” Thần Tị Ngọ bỗng nhiên lên tiếng: “Tin tức mới nhất.”
“Tin tức gì?” Khương Vọng quay đầu lại hỏi.
Vẻ mặt Thần Tị Ngọ cổ quái: “Tung tích Trương Lâm Xuyên xuất hiện tại Ngụy quốc. Tàn sát một thôn trấn, cũng dùng máu tươi viết tên Trương Lâm Xuyên, nói là trả thù việc Ngụy quốc tham dự việc tiễu trừ Vô Sinh Giáo.”
Lúc này đã cách trận chém giết ở Yến Vân Sơn 9 ngày. Cho dù Trương Lâm Xuyên trong trận chiến này có chịu ám thương gì, thì xem chừng cũng đã hồi phục không sai biệt lắm – lúc trước Vô Sinh Giáo phát triển tới quy mô như vậy, Trương Lâm Xuyên là giáo chủ, chắc chắn vơ vét được không ít tài nguyên. Trong thời gian ngắn, sẽ không bị hạn chế ở phương diện này.
Vốn dĩ nhiều người cho rằng, hắn ta đã chạy trốn đến chỗ xa hơn. Có lẽ là Bắc vực, có lẽ là Ngu Uyên, có lẽ là đang ở một góc tối âm u nào đó liếm láp vết thương, chờ cơ hội.
Không ngờ rằng hắn ta lại lẩn trốn ở một nơi không tính là quá xa Yến Vân Sơn như Ngụy quốc.
Một chiêu nơi tối nhất là ngay dưới chân đèn này vô cùng tốt.
Nhưng vì sao hắn ta lại đột nhiên bộc lộ hành tung, vả lại còn lựa chọn phương thức tàn ác đến mức này?
Không phải là nói Trương Lâm Xuyên sẽ không làm việc ác, nếu như cần thiết, người như hắn ta có thể làm bất cứ việc gì. Chỉ là tại sao hắn ta lại càng lúc càng điên cuồng như thế?