Chương 3127: Gỡ Cốt Thành Bút (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có thể nói trong toàn bộ Ngụy quốc, ngoại trừ Ngụy Đế thành tựu Diễn Đạo, thì tất cả lực lượng cao tầng nhất có thể xuất động, đều đã lên đường.
Nhưng ngay cả Đông Phương Sư tự mình xuất thủ tính toán, cũng không thể bắt được Trương Lâm Xuyên!
Thu hoạch duy nhất, chính là đã biết được trên người Trương Lâm Xuyên có một loại thần thông không xác định, ít nhất là có tác dụng ‘ngăn cản nhân quả’.
Sự tự tin của Trương Lâm Xuyên khi đến Ngụy quốc tìm chết, có lẽ hơn phân nửa đến từ điều này!
Khương Vọng yên lặng.
Hắn dường như một lần nữa nhìn thấy trước mắt mình, Trương thị lương tài trong tam thành luận đạo, người đã bị sét đánh cho đến ngã quỵ trên mặt đất chỉ vì thành Phong Lâm lúc trước....
Mọi thứ đều là ngụy trang.
Trương Lâm Xuyên ơi Trương Lâm Xuyên, ngươi còn đem đến cho ta bao nhiêu kinh hỷ nữa đây?
Đàm Văn Khí nhìn sang.
Đôi mắt mang phong cách điển hình của Ngụy quốc, đi thẳng vào vấn đề.
Khương Vọng kỳ thực cũng hiểu được ý tứ.
Vãn Tang trấn không thể so với Dã Nhân Lâm trước đây hay ở địa phương Yến Vân Sơn địa cung đó được, máu ở đây vẫn còn rất tươi mới, người chết thì lại quá nhiều, vẫn có rất nhiều khả năng truy tìm dấu vết.
Chẳng qua là Đông Phương Sư không nắm bắt được khả năng đó, nhưng cũng không đại biểu cho những người khác cũng không thể.
Không có nhiều người trên thế giới này có thể vượt qua Đông Phương Sư trong bói toán nhất đạo.
Thật tình cờ, Khương Vọng quen biết cả hai người.
Một người là thiên hạ Chân Nhân toán lực đệ nhất Dư Bắc Đấu, người còn lại là Tề quốc Khâm Thiên Giám Giám Chính Nguyễn Tù.
Ngay cả Dư Bắc Đấu cũng không đảm bảo, bởi vì Đông Phương Sư cũng là một Bói Đạo Chân Nhân, nhưng lại không thể thu hoạch gì ở Vãn Tang trấn. Vả lại Bạch Cốt Thánh Khu là một thủ đoạn tuyệt đỉnh.
Đàm Văn Khí hy vọng Khương Vọng hắn, Võ An Hầu của Đại Tề, có thể mời được Nguyễn Tù xuất thủ!
Nhưng Nguyễn Tù là nhân vật như thế nào?
Khâm Thiên Giám Giám Chính là một tồn tại ở cấp bậc trấn quốc, thời thời khắc khắc đều đang quan sát tinh tượng, thứ y thủ hộ là quốc vận, quan sát trong mắt là thiên hạ, lật đọc là lịch sử, tính toán tương lai. Là cùng với các toán sư của các bá chủ quốc khác tương tranh đấu pháp.
Không phải chuyện gì cũng có thể mời được y.
Không phải người nào cũng có thể quấy rầy y.
Những gì ngươi cảm thấy đó là chuyện to lớn tày trời, đối với một người ở tầng diện khác, có khi bất quá chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua mặt mà thôi.
Ở Cảnh quốc, có một vị thiên kiêu Thần Lâm bị Trương Lâm Xuyên giết chết, nhưng cũng không thấy Quẻ Đạo Chân Quân của Cảnh quốc xuất thủ gieo quẻ, chính là vì lý do này.
Đối với những nhân vật ở cấp độ đó, toán lực chân quý đến mức nào?
Khương Vọng hắn có tài đức gì?
Giết một giáo chủ tà giáo ở cấp bậc Thần Lâm, với hiện thế mà nói cũng giống như giết một con gà hay một con chó, thì sao có thể mời được một thanh đao xẻ thịt thiên hạ như vậy?
Đặc biệt là trước đây hắn không có quan hệ gì với Nguyễn Tù, bây giờ cũng chẳng có tình nghĩa sâu sắc gì. Chỉ là đã từng làm cộng sự trong một thời gian ngắn ngủi trên chiến trường Tề Hạ và ở Nam Cương mà thôi.
Nguyễn Tù đã cho hắn một đồng đao tệ, nhưng đó là vì bí mật của thế giới Phù Lục, không có gì khác liên quan.
Huống chi, bói toán nhất đạo, luôn chú trọng nhân quả tương hệ. Không có bói toán miễn phí.
Nếu tiền không được sử dụng, có thể phải cho thứ gì đó quý giá hơn.
Năm đó khi Dư Bắc Đấu tính toán, hắn đã phải đánh một trận đánh đẫm máu ở Đoạn Hồn Hiệp, bị giết thành tàn bệnh.
Mời một bậc thầy quẻ sư cao cấp như Nguyễn Tù, hắn có thể trả ra đại giá nào đây?
Và hắn vô cùng hiểu rõ một điểm.
Cho dù bây giờ Trương Lâm Xuyên biểu hiện ra đáng sợ đến mức nào, việc mà hắn ta làm ra kinh thế hãi tục đến mức nào, thì đều phải trả giá bằng việc không ngừng tự làm bại lộ bản thân, mới có thể hoàn thành những việc không thể tưởng tượng nổi kia.
Trương Lâm Xuyên bây giờ càng bại lộ nhiều, cơ hội bắt được hắn ta sẽ càng lớn.
Hắn ta đã trở thành địch nhân của toàn thiên hạ, càng giãy giụa càng không có đường lui.
Hắn hoàn toàn có thể bỏ qua những việc phiên giang đảo hải của Trương Lâm Xuyên, chỉ cần cứ tiếp tục từ từ theo dõi, vững vàng tiến tới chèn ép, chộp lấy chiến thắng cuối cùng sẽ càng chắc chắn hơn.
Nhưng đối mặt với ánh mắt của Đàm Văn Khí – vị tướng quân của Ngụy quốc chưa từng quen biết trước đây, hắn chỉ nói: “Vậy để ta viết một lá thư, xin phiền tướng quân gửi đến Nam Hạ Tổng Đốc Phủ thông qua cừ đạo của Ngụy quốc. Nhưng chuyện Nguyễn Giám Chính có đáp ứng hay không, thì ta cũng không nắm chắc.”
Đàm Văn Khí đập mạnh vào bộ giáp trên ngực: “Vậy là đủ rồi. Bất kể đại tông sư xuất thủ cần quẻ tư gì, thì cho dù thế nào, Ngụy quốc cũng đều sẵn sàng trả giá!”
Hắn ta ngay lập tức dùng lòng bàn tay làm bệ, lấy máu mình luyện thành mực, lấy xương cốt của quận chủ quận Tín Lan làm bút... Tự mình giao bút và mực cho Khương Vọng.
“Kẻ gian làm chuyện ác, người này chắc chắn không hể trốn tránh trách nhiệm, nhân quả quan hệ. Lấy điều này làm sách, đại tông sư có lẽ có thể đoán được!”
Ngô Tuân quả nhiên đã thật sự nổi giận, cho Đàm Văn Khí đầy đủ quyền hạn, ngày cả câu ‘cho dù là quẻ tư bậc nào cũng được’ cũng đã nói ra rồi.
Khương Vọng không hề do dự, cầm bút lên viết.
Hắn hiểu rằng đại thế đang đứng ở phía bên hắn, thời gian cũng đang đứng về phía hắn. Hắn biết được càng nhiều, thì cơ hội của Trương Lâm Xuyên càng ít.
Nhưng nếu việc “biết” này phải trả giá bằng sự hy sinh của nhiều người hơn nữa. Vậy thì hắn thà không cần có cái chắc chắn lớn đến như vậy.
Thi thể của những người dân vô tội bị thảm sát đang nằm ở đây trước mắt họ, oán hận tụ thành mây, có thể có khả năng tiến hành bói toán.
Vậy thì hắn nên nắm bắt lấy khả năng này.
Dùng thân phận hiện tại của hắn, làm tăng thêm giá trị cho những tính mạng này.
Nếu Nguyễn Tù từ chối, vậy thì hắn sẽ mời Dư Bắc Đấu xuất thủ, cho dù hắn phải gãy tay gãy chân, thân thể không lành lặn thêm một lần nữa.
Còn nếu như Nguyễn Tù đáp ứng coi bói, hắn chấp nhận trả giá cao...
Thứ có thể cho hắn sẽ cho, còn nếu không thể thì hắn sẽ nghĩ ra biện pháp để cho.
Tóm lại, Trương Lâm Xuyên phải chết, không thể để hắn ta sống thêm một ngày nào nữa!