Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3161 - Chương 3161 - Phàm Lục Bại Thất Mệnh Giả (2)

Chương 3161 - Phàm lục bại thất mệnh giả (2)
Chương 3161 - Phàm lục bại thất mệnh giả (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lý Kỷ vừa sợ vừa giận vừa nghi hoặc, cao giọng trách mắng: "Lý Bang Hữu là Thái tử Cao quốc ta! Không phải là người các ngươi nói là gì thì là kẻ đó! Cô kính thiên uy đại quốc, thiên sứ há có thể không có lễ nghi của đại quốc? Việc này Kinh thiên tử có biết không? Cô muốn dùng quốc thư hỏi!"

Đối với ngôn ngữ lần này của quốc chủ Cao quốc, tướng lĩnh kiêu kỵ quân kia không đáp lời, chỉ nghiêng người, hỏi người sau lưng: "Xá Lợi nói thế nào?"

Phía sau ông ta có một người mặc y phục giáp vệ cưỡi ngựa tới, thấp giọng trả lời: "Thiếu chủ nhà ta nói, nhất định phải khiến cho Lý Bang Hữu này chết đến mức không thể chết thêm."

"Đã hiểu." Vị tướng quân này thận trọng gật gật đầu.

Trong lúc ánh mắt lại quay lại thành lâu, đồng thời đã rút đao ra khỏi vỏ!

Xoát!

Kỵ quân phía sau ông ta cũng đồng loạt rút đao, ngàn âm thanh vạn âm thanh hóa thành một tiếng vang, chấn động trăm dặm, chạm nứt tầng mây.

Viên tướng lĩnh kiêu kỵ quân này giơ cao đao, mắt nhìn thẳng Lý Kỷ, âm thanh truyền khắp nơi, ý tứ quyết liệt: "Hôm nay bản tướng quân dẫn quân đến đây, không phải để thương lượng với ngươi! Hôm nay, hoặc là giao Lý Bang Hữu ra, hoặc là, Cao quốc này đổi họ!"

...

Gió mây trong thiên hạ thay đổi, không phải chỉ có Ngụy, Đan cũng không phải chỉ có Kiều, Cao thậm chí cũng không giới hạn ở các nước.

Vu Lương Phu vốn nổi tiếng chất phác, vụng về ở Bạch Lộc Thư Viện, đột nhiên bạo khởi, nộ sát sư huynh đồng môn, hạt giống tu hành Lê Ngọc Vũ, việc này truyền đi khắp nơi.

Nhất là khi bị phụ thân Thần Lâm cảnh của Lê Ngọc Vũ cùng viện trưởng Bạch Lộc Thư Viện truy sát gã vẫn có thể bỏ trốn được, càng khiến không ít ánh mắt phải chấn kinh.

Nhưng những chuyện có thể nói là lạ trong mắt rất nhiều người này, đối với Vu Lương Phu mà nói, cũng không tồn tại quá nhiều khiêu chiến.

GIữa tu sĩ Thần Lâm cảnh và tu sĩ Ngoại Lâu cảnh quả thực tồn tại lạch trời không thể vượt qua nhưng đối với bản thể đã từng đăng lâm Chân Thần như gã mà nói, một vài tu sĩ Thần Lâm bình thường cũng chẳng có gì đáng kể.

Lực lượng mà một tu sĩ Thần Lâm Một bình thường có thể vận dụng, biện pháp có thể nghĩ tới, gã chỉ cần tùy tiện nghĩ đã nhìn thấu trước sau.

Cứng đối cứng là chuyện không thể, nhưng để trốn tránh thì gã rất có lòng tin.

Hai cường giả Thần Lâm đồng thời lùng bắt, đương nhiên cũng mang đến nguy hiểm cho gã nhưng dưới rất nhiều sự chuẩn bị ở Bạch Lộc Thư Viện của gã, vẫn không thể khiến gã mất đi thong dong.

Nguy cơ sinh tử chân chính là khi Thanh Nhai Thư Viện tham gia vào việc này —— Rất nhiều thư viện phụ thuộc vào Thanh Nhai Thư Viện nhanh chóng có phản ứng với chuyện này, còn kịch liệt như thế là vượt qua khỏi dự phán của gã.

Gã ẩn ẩn phát giác sự tình thoát khỏi khống chế nhưng bởi vì đã cắt đứt liên hệ với chủ thân nên tạm thời không biết vấn đề ở đâu.

Mặc dù Thanh Nhai Thư Viện cũng chỉ phái một tu sĩ Thần Lâm cảnh ra, nhưng xuất thân từ đại tông tất nhiên là bất phàm. Rất nhiều thủ đoạn bí truyền, truy đuổi khiến gã khổ không thể tả.

Gã có tầm mắt hơn xa đối phương, nhưng khổ vì có lòng mà không đủ sức, cũng chỉ có thể mệt mỏi ứng đối.

Sau mấy lần trải qua nguy cơ sinh tử, đi một nước cờ hiểm, khó khăn lắm mới vứt bỏ được thư sinh kia.

Tuy rằng cái giá phải trả là một cánh tay, mới có thể hiểm hiểm thoát khốn... Có điều, cũng vừa lúc, khó khăn như vậy mới được tính là một trận Sinh Tử kiếp chân chính.

Nghĩ đến, sau khi vượt qua kiếp nạn này, phản hồi tặng về cho chủ thể, cũng có thể cung cấp trợ giúp cho bản thể, khiến cho bản thể càng trở nên cường đại, ngược lại còn có thể thừa lực trợ giúp các phó thân khác... Có ích lợi như thế thì việc lục kiếp cùng độ cũng chưa hẳn không thể không thành công, cũng giống như khi gã bày cục mưu Thần kia vậy!

Vu Lương Phu tiện tay xé một miếng vải xuống, băng bó vết thương trên tay, quấn mấy vòng đơn giản rồi dựa đầu vào vách khoang, con ngươi hơi khép, điều tức dưỡng thần.

Ai có thể ngờ được, gã lại hoặc trà trộn vào thương đội, hoặc giả làm tên ăn mày, một đường chạy trốn tới Trường Hà, lại đang ẩn núp dưới đáy một chiếc thuyền cũ nát?

Con thuyền này đã bị tàn phá đến sắp tan thành từng mảnh, kẽo kẹt rung động trên mặt sông, vận chuyển vài thứ không đáng giá. Gã chỉ dùng mười mấy đồng tiền, liền bị nhét vào khoang đáy.

Nơi này hương vị cũng khó ngửi, các loại mùi lạ hỗn tạp cùng một chỗ, có thể hun chết một con ngựa.

Tuy nói tính tình nguyên thân vụng về qua loa, sau khi gã thế mệnh, cũng không thể tinh tươm được như bản thể, nhưng hoàn cảnh thế này cũng không phải thứ ngày thường gã có thể chịu được.

Nhưng vì mạng sống, dù có không chịu được cũng phải chịu...

Thư viện có một câu nói gọi là gì nhỉ? Nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người!

"Khục!"

Trong tai Vu Lương Phu chợt nghe được thanh âm ho nhẹ, dường như đang nhắc nhở gã.

Ngay sau đó chính là một câu phàn nàn, mang theo lo nghĩ: "Ngươi chọn cái nơi rách nát gì thế này, sao lại hôi như vậy? Không phải nói Vô Sinh Giáo tổ Trương Lâm Xuyên là một kẻ có bệnh sạch sẽ sao?"

Sau khi thanh âm này tán đi, gã mới phát giác được một luồng khí tức kinh khủng xuất hiện tại bên cạnh mình!

Gã bỗng dưng siết chặt nắm đấm!

Nhưng gân cốt bên trong nắm đấm, chỉ trong khoảnh khắc liền tan rã.

Gã trơ mắt nhìn tay phải của mình trở nên mềm oặt, rủ xuống như sợi mì.

Gã muốn giơ đầu gối đi đụng nhưng bị một đôi mắt có ánh sáng xanh lục xem xét, xương bánh chè cũng bị một loại lực lượng không biết đến từ đâu làm tan rã.

Cảnh tượng này quá đáng sợ, lực lượng này quá tà dị.

Cho dù là lấy tầm mắt của bản thể cũng không thể nhìn ra đây là một loại lực lượng gì!

Với tu vi Ngoại Lâu cảnh của gã vốn nên nhạy cảm nhưng cảm giác lại bị lẫn lộn, lúc này đây, gã mới chú ý tới, bên trong khoang đáy không chỉ có một người tiến vào.

Một người, hai người.

Lại còn có thêm kẻ khác đang chui vào trong!

Nơi này là mẹ nó phong thủy bảo địa nào sao?

Bình Luận (0)
Comment