Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3169 - Chương 3169 - Thương Sinh Thương Ta, Ta Thương Thương Sinh (3)

Chương 3169 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (3)
Chương 3169 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Trước đây ta đã từng gặp một người tương tự ở Việt quốc, điều này từng khiến ta cảm thấy tiếc nuối. Nhưng ta vẫn luôn nghĩ, ngươi mới là người cùng đường với ta.”

Trương Lâm Xuyên nói: “Ta nghĩ chúng ta có lẽ là cùng một loại người. Chúng ta đều rất nỗ lực, đều không bao giờ bỏ cuộc, đều rất kiên định, thậm chí có thể bị gọi là cố chấp... Khương Vọng sư đệ, ta thừa nhận nếu như ngươi có đủ khả năng để tiếp tục sống sót, thì đúng là ngươi có đủ tư cách để gặp ta ở đỉnh cao và cạnh tranh cho vị trí người cường đại nhất.”

Vọng ngôn ‘cường đại nhất’.

Hiện thế hiện tại rộng lớn đến như vậy, cường giả vô số, ngay cả Diễn Đạo Chân Quân cũng không phải hiếm thấy, thậm chí còn có tồn tại vĩ đại phía trên đỉnh cao.

Vậy mà chỉ là một Mao Thần nhỏ nhoi thành tựu cao nhất cũng chỉ ở mức Chân Thần, mà lại dám ở đây vọng ngôn ‘cường đại nhất’!

Nhưng khi người này là Trương Lâm Xuyên, thì ngươi khó mà có thể cảm thấy rằng hắn ta đang nói đùa.

Ngươi thậm chí có thể nghĩ rằng...đây cũng không phải là không có khả năng.

Oành!

Trương Lâm Xuyên bắt đầu rơi xuống với tốc độ cực nhanh, hắn ta lao thẳng từ trên cao khung xuống đất, lao thẳng về phía Khương Vọng, tung thẳng một quyền về phía Khương Vọng: “Ta thừa nhận rằng ngươi có một loại tâm tính và khí lượng không giống bình thường a Khương sư đệ, nên ít nhất là trong đệ tứ kiếp này… hãy để ta đánh chết ngươi!”

Giết người trước nay đều chỉ là chuyện thuận tay, đều chỉ là một phương thức để đạt được mục đích. Mà phương thức để Trương Lâm Xuyên thể hiện ra sự tôn trọng với một người khác, chính là coi việc giết người này là mục tiêu của bản thân, mà không thêm bất kỳ giá trị nào khác vào.

Những gợn sóng vô tận, lấy quyền này làm cốt lõi, lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Một quyền này của hắn ta làm nổ tung một mặt bình diện, thổi bay một mảnh bầu trời, hắn ta dường như muốn đập nát toàn bộ thiên không của thế giới Vô Sinh, và muốn đưa Khương Vọng đến chỗ không có nơi nào có thể tránh sự hủy diệt.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm đáp lại hắn ta.

Khương Vọng vẫn còn đang nôn ra máu tươi, vẫn còn dùng tay trái còn sót lại nắm chặt thanh kiếm chuẩn bị phản kích, cho nên không thể là Khương Vọng.

Giọng nói này thật ôn hòa nhưng lại vô cùng lạnh nhạt…nhẹ nhàng hỏi.

“Ngươi là cái thá gì...mà hắn cần ngươi thừa nhận?”

Trong khi đang rơi với tốc độ vô cùng cao, Trương Lâm Xuyên cảm thấy một chưởng của mình bị thứ gì đó quấn lấy. Khi nhìn kỹ lại, nó trông giống như... một sợi dây câu?

Một sợi dây câu không có lưỡi câu, lại thực sự câu được hắn ta.

Móc thẳng hắn ta lên trời cao!

Trương Lâm Xuyên cảm thấy một loại sức mạnh to lớn không thể cưỡng lại, cảm nhận được một loại quy tắc không thể thay đổi, thậm chí còn có một sự hoang đường to lớn!

Hắn ta ở trong thế giới Vô Sinh của mình, gặp được lực lượng khó có thể chống đỡ? Gặp được quy tắc thông suốt ý chí của người khác?

Hắn ta quan sát lại hoàn cảnh với sự bình tĩnh tối đa và không phản kháng, hắn ta để dây câu kéo mình lên——

Hắt ta đã bị câu thẳng lên trên mây!

Tầng mây này tụ lại từ khi nào vậy?

Nó dường như kéo dài cả hàng ngàn dặm.

Trước khi Trương Lâm Xuyên có thể tìm ra câu trả lời, hắn ta đã nhìn thấy một người.

Một người mà hắn ta không thể nào quen thuộc hơn được.

Một khuôn mặt mà Trương Lâm Xuyên hắn ta đã quá quen thuộc.

Đây là đôi mắt của chính hắn ta, chiếc mũi của chính hắn ta, nét mặt của chính hắn ta, khuôn mặt của chính hắn ta... cơ thể nguyên thủy của chính hắn ta!

Vương Trường Cát!

“Thật sự là không thể ngăn cản vận mệnh!” Trương Lâm Xuyên nhìn y chăm chú, xem xét thân thể vô cùng quen thuộc nhưng lại xa lạ này: “Ngươi tới trả thân thể lại cho ta hay sao?”

So sánh với sự kinh ngạc của Trương Lâm Xuyên, Vương Trường Cát lại không thể hiện ra chút gợn sóng nào, chỉ nói: “Tìm thấy ngươi rồi.”

Cả hai người đều sinh ra ở thành Phong Lâm, đều là con của cái gọi là ba đại danh tộc trong tiểu trấn đó, nhưng họ chưa bao giờ gặp nhau. Cuộc trò chuyện duy nhất giữa hai người bọn họ là câu nói do Vương Trường Cát để lại khi Trương Lâm Xuyên cố gắng chiếm lấy Bạch Cốt Thánh Khu— “Đợi ta tới tìm ngươi.”

Mà hôm nay y lại nói, “Tìm thấy ngươi rồi.”

Tóc sau gáy của Trương Lâm Xuyên nổ tung!

Một lưỡi câu không biết lúc nào đã móc vào sau đầu hắn ta, sau đó đột ngột nhấc nó lên, toàn bộ hộp sọ dường như được mở ra!

Cơn đau quá mãnh liệt và đột ngột khơi dậy phản ứng bản năng của Trương Lâm Xuyên. Ánh sáng u lôi đáng sợ đốt cháy khắp cơ thể hắn ta, sáng lạn lại mang theo uy lực hủy diệt thế giới. Nhưng chỉ sau một thoáng rung động, nó đột nhiên tắt ngấm!

Lúc này hắn ta mới nhớ ra rằng, Vương Trường Cát đã sớm hiểu rõ về U Lôi Cấm Pháp của hắn ta trong một tòa sơn động ở Trang quốc rồi.

Hắn ta mở miệng ra, phát hiện ra trong miệng mình cũng có một lưỡi câu!

Mũi, mắt và tai của hắn ta... thất khiếu và tứ chi đều được bao phủ bởi lưỡi câu!

Toàn bộ thân hình không tự chủ được mà bị kéo lên, và mối liên hệ với thế giới Vô Sinh của hắn ta đang bị cắt đứt.

Vô số dây câu đan xen trên đầu hắn ta, giống như một con nhện đang giăng tơ mạng, là một mớ hỗn độn. Hắn ta dường như đã trở thành một con rối gỗ, dưới sự thao túng huyền diệu của người sáng tạo ra, hắn ta đang từng bước đi về phía một kết cục không xác định và đáng sợ.

Hắn ta cảm nhận được lực lượng ‘đạo’ từ bên trong nó!

Vì thế hắn ta hung hăng nhắm mắt lại, để mặc cho mí mắt bị lưỡi câu đục thủng thành một khe hở xấu xí.

Sắc trắng ảm đạm từ bên trong con ngươi, tràn ra từ khe hở. Tựa như quỳnh tương, tựa như ngọc dịch, tựa như ánh trăng gột rửa toàn thân. Cuối cùng hắn ta cũng thoát khỏi nỗi kinh hoàng khi bị những chiếc móc và dây câu quấn khắp cơ thể...

Hắn ta trở về thế giới Vô Sinh.

Bình Luận (0)
Comment