Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3194 - Chương 3194 - Núi Đao Biển Lửa Tự Đi (3)

Chương 3194 - Núi đao biển lửa tự đi (3)
Chương 3194 - Núi đao biển lửa tự đi (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đối với việc họ Khương nào đó vờ khách sáo, Hướng Tiền chỉ mở đôi mắt cá chết.

Mà Bạch Ngọc Hà trực tiếp chắp tay, khom người thật sâu: "Hầu gia đã báo giúp ta huyết thù cho gia phụ, xin nhận của Bạch Ngọc Hà một lễ!"

Khương Vọng vội vàng tiến lên đỡ lấy, nói: "Không cần như thế!"

Trương Lâm Xuyên dạo qua một vòng tại Việt quốc, cuối cùng bị thương mà đi, còn hắn vừa lúc đuổi tới. Nhưng một chuyến kia, Trương Lâm Xuyên vẫn giết chết một vị gia chủ danh môn, người chết lại chính là phụ thân Bạch Ngọc Hà, đây là chuyện sau này hắn mới biết.

Chuyện thế gian, nhân duyên tế hội như thế cũng quả thực khó liệu.

Khi đó, hắn đưa Bạch Ngọc Hà xuống khỏi Thiên Mục Phong, nảo biết Trương Lâm Xuyên mà hắn vốn định từ từ mưu tính lại đột nhiên nhảy ra, kết thành sinh tử.

Hai người còn đứng đây ngươi đẩy ta nhường, ngươi bái ta cản.

Hướng Tiền đã ngáp một cái, nói: "Được rồi được rồi, đi vào nói đi, ăn trước chút gì đã chứ? Ta đã đói đến bụng sắp kêu vang rồi!"

Khương Vọng cười, ra hiệu cho quản gia đi chuẩn bị thịt rượu, mình thì đích thân dẫn hai người này về phía sảnh trước.

Phủ Võ An Hầu là do triều đình cử đại tượng đến xây dựng, lại có Trọng Huyền Thắng thêm đông thêm tây, Yến hiền huynh ngẫu nhiên đến tô điểm... Vậy nên bố cục ở nơi này cũng không cần phải nói nhiều.

Nhưng Bạch Ngọc Hà đã quen phú quý, Hướng Tiền đã quen lôi thôi đều không có cảm giác gì. Khương Vọng cũng lười giới thiệu, chỉ vội vàng dẫn người vào trong. Dù sao, có vài thứ diệu dụng hắn cũng khó nhớ hết.

Trong sảnh, chủ thứ phân biệt ngồi xuống.

Tự có thị nữ dâng trà thơm lên.

Bạch Ngọc Hà mới mở miệng, Khương Vọng liền giật nảy mình.

"Ngươi muốn làm môn khách của ta?"

Đây cũng không phải là quản gia Tạ Bình chỉ cần khảo nghiệm chút nhân phẩm tính cách liền tuyển tới, cũng không phải Phương Nguyên Du - thống lĩnh hộ vệ Hầu phủ, được đề bạt từ trong quân. Thậm chí không phải Tiết Nhữ Thạch thống lĩnh Lão Sơn Thiết Kỵ.

Bạch Ngọc Hà là nhân vật nào?

Là người thừa kế danh chính ngôn thuận của danh môn Lang Gia Bạch thị, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch quý tộc chân chính.

Dù phụ thân đã chết, khung xương của Bạch thị vẫn còn, phóng mắt khắp thiên hạ, Lang Gia Bạch thị cũng đều là gia tộc được hưởng danh vọng nhất định.

Bản thân hắn ta cũng là tuyển thủ lọt vào vòng thi đấu chính ở Hoàng Hà Hội, đường đường chính chính là thiên kiêu một quốc!

Dù là thân phận địa vị, hay là thiên phú tài tình cũng đều không phải là thứ những người trước có thể so sánh.

Khương Vọng hắn quả thực cũng đã từng là môn khách trên danh nghĩa của Trọng Huyền Thắng, về sau còn được truyền thành giai thoại. Nhưng nói thật, xuất thân của hắn bình thường đến không thể bình thường hơn, làm môn khách gì đó cũng không xung đột.

Nhưng Bạch Ngọc Hà thì hoàn toàn khác.

Lấy bối cảnh xuất thân, thiên phú tài tình của Bạch Ngọc Hà đến làm môn khách, dù là làm môn khách của ai cũng có thể nói một tiếng "hạ mình'!

Trước đây, mặc dù cũng có Lâm Tiện từng nói nguyện làm chó săn dưới trướng của Khương Thanh Dương, có Lận Kiếp nói cái gì mà thiên kiêu đệ nhất thế gian. Nhưng những người này cũng đều là bảo bối trong nước mình, nếu không phải là tình huống đặc biệt, Tề quốc điều động quân đội chư quốc Đông Vực, nào thật sự có thê đi theo làm tùy tùng cho Khương Vọng?

Quan hệ giữa môn khách bà gia chủ chính là phụ thuộc.

Không phải ai cũng giống như Trọng Huyền Thắng, ngay từ đầu liền đối đãi bình đẳng với Khương Vọng, cũng không phải ai cũng giống Khương Vọng, có thể lớn lên nhanh như vậy.

Thiên hạ tương giao giống như hai người Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng, lại có mấy người?

"Không thích hợp, không thích hợp." Khương Vọng liên tục khoát tay: "Bạch huynh chính là quý tử trời sinh, há có thể làm thủ hạ của Khương mỗ?"

Hắn nghĩ Bạch Ngọc Hà đã quyết định rời khỏi Việt quốc, bỏ xuống tích lũy của danh môn, tự nhiên có lý do của hắn ta nên cũng không tiện hỏi kỹ.

Cho nên thành khẩn nói: "Nếu Bạch huynh nguyện ý nhập sĩ Tề quốc, ta ngược lại có thể giới thiệu giúp huynh. Với nhân phẩm tài năng của huynh, không thể nói có thể lập tức lấy được chức vị quan trọng nhưng dù là trong quân, Tuần Kiểm Phủ hay vài nơi nào khác đều sẽ có được vị trí nhìn được."

Bạch Ngọc Hà nói: "Ngọc Hà tự biết, lần này đến đây là nhờ vào mặt mũi của Hướng huynh. Nhưng Võ An Hầu đối xử với mọi người chân thành, Ngọc Hà quả thực khắc sâu cảm thụ."

Hắn ta nghiêm túc nhìn Khương Vọng: "Có điều, mặc dù ta đã rời đi Lang Gia, cũng quyết định không trở về nữa nhưng Bạch gia vẫn còn đó. Nếu ta trực tiếp nhập sĩ Tề quốc, công khanh Tề đình khó mà tin ta, tiền cảnh có hạn. Còn thân tộc đang ở Lang Gia cũng khó có tình cảnh tốt, lòng ta khó yên."

"Từ nhỏ ta đã được nuôi dưỡng trong bát vàng muỗng ngọc, không biết tình đời, khó mưu cầu tục sự. Duy chỉ có biết một điểm, thân hiền xa nịnh, lấy thành thật đối đãi chân thành."

Nói xong, hắn ta đứng dậy rời tiệc, lại một lần nữa hạ bái: "Nhân phẩm tài năng của Hầu gia, là người mà cả cuộc đời Ngọc Hà ít thấy, có thể nói là hiền vậy! Xin đồng ý cho Ngọc Hà quy phục dưới trướng Hầu gia, tiếp nhận Hầu gia dạy bảo, học mấy phần phong thái. Để ngày khác có thể như Hầu gia, cũng khắc phục được nỗi lo vận mệnh. Sau này, có khổ có cực tuyệt không oán, núi đao biển lửa tự thân đi!"

Lời nói này của Bạch Ngọc Hà quả thực vô cùng thành khẩn.

Khương Vọng không khỏi vì đó động dung.

"Ta không đảm đương nổi một chữ "hiền"! Hắn tiến lên nâng Bạch Ngọc Hà dậy, tay dùng sức: "Nếu Bạch huynh để ý, chúng ta vẫn lấy bạn luận giao, tỷ thí với nhau. Đạo đồ đằng đẵng, dắt tay đồng tiến mới là phải, cũng không cần phải xác định chủ tớ gì đó."

"Không công bất nhận lộc." Bạch Ngọc Hà nghiêm túc nói: "Bạch Ngọc Hà sinh tại thiên địa, há có thể nhận che chở không công, mặt dày núp bóng râm? Nếu Hầu gia không muốn thu nhận, Ngọc Hà tình nguyện cứ vậy rời đi."

Lần này Khương Vọng không chần chờ nữa.

Hắn cầm tay Bạch Ngọc Hà, thành khẩn nói: "Bạch huynh chịu đến tương trợ, Khương mỗ chẳng khác nào như hổ thêm cánh, bay thẳng lên cao. Sau này, trời cao biển rộng, dám trói Thương Long!"

Toàn bộ quá trình, Hướng Tiền ngồi ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, giờ phút này nghe được thanh âm của hai người dần dần cao, mới hoảng hốt tỉnh hồn lại: "Dọn thức ăn lên chưa?"

"Được, dọn thức ăn lên." Khương Vọng cùng Hướng Tiền nhìn nhau cười một tiếng, nói: "Nên đến nhà ăn!"

Bình Luận (0)
Comment