Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Nghe nói ngươi sắp đến, ta cố ý tới đón ngươi!"
Thanh âm của y vang vọng giữa thiên địa, Vạn Yêu Chi Môn sau lưng y cũng nhiều hơn một phần dã tính khó kiềm chế: "Hoan nghênh ngươi đến thăm Thiên Ngục, ngươi cũng có thể gọi nó là Yêu giới, đương nhiên chúng ta càng quen gọi nó là... Bãi Săn Vạn Yêu. Nơi này là bãi săn của cường giả, phần mộ của kẻ yếu."
"Khương Võ An!"
Người này, tay cầm ngân thương, trực tiếp bay lên cao, khiến cho bụi mù vạn dặm cũng phải tan rã: "Đi theo ta!"
Thân đã như một tia chớp bạc rạch ngang bầu trời, ầm ầm lóe lên, đã đi xa.
Phương thức nghênh đón của Kế Chiêu Nam quả thực là ngoài dự liệu nhưng Khương Vọng không do dự, chỉ đưa tay ra hiệu cho Bạch Ngọc Hà xong liền trực tiếp phi thân mà lên, lướt ngang qua trời cao.
Khương mỗ sau khi tiến vào Vạn Yêu Chi Môn cũng không phải là người cùng vật đều khong quen.
Thống soái Cửu Tốt là Tu Viễn Tu đại tướng quân đã mang theo Tù Điện Quân dời trú đến phía sau Vạn Yêu Chi Môn. Thay cho Sư Minh Trình cùng Đông Tịch Quân của ông ta.
Nhân giáp vô song Kế Chiêu Nam lại càng là người chinh chiến đã lâu tại Vạn Yêu Chi Môn.
Những người này hắn đều quen thuộc.
Quả thật hắn và Kế Chiêu Nam cũng không phải là mối quan hệ thân hữu gì nhưng tốt xấu gì cũng đã từng xuất chiến cùng nhau trên Quan Hà Đài, cũng có một chút tình đồng đội.
Y muốn dẫn mình đi quan sát phong cảnh ở Yêu giới vậy liền đi thôi.
Giờ này ngày này, cùng là Thần Lâm, dù là núi đao biển lửa, hung địa hiểm địa, Kế Chiêu Nam đã đến, Khương Vọng cũng sẽ đến!
Không trung của Yêu giới là tối tăm mờ mịt.
Ở nơi sâu xa khó thấy, ẩn ẩn có hắc biên u ám nhưng đều không thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong lúc bay trên trời cao, va chạm với quy tắc của thế giới này, tốc độ càng nhanh va chạm càng kịch liệt. Quanh người hắn có một vòng hỏa tuyến cực kì nhạt, đang không ngừng chớp tắt rồi lại cháy lên, cố gắng hiểu sâu hơn về thế giới này.
Thân đụng nát bụi mù, kình phong như đao đối diện.
Góc áo phần phật, vang lên những tiếng khô khốc, một bộ Như Ý Tiên Y đang hoàn hảo mà có cảm giác như sau một khắc sẽ tự bốc cháy.
Hoàn cảnh ở Yêu giới này có thể bị gọi là ác liệt nhưng đối với người đã từng đi đến Mê giới cùng Biên Hoang như Khương Vọng mà nói thì cũng không quá khó thích ứng. Chí ít cũng không cần dùng Sinh Hồn Thạch hoặc là Mê Tinh.
Kế Chiêu Nam bay thẳng một đường, vốn không dừng lại, loại tốc độ không hề có chút kiềm nén này vô cùng khủng khiếp, đám người Bạch Ngọc Hà không có khả năng theo kịp.
Vậy nên, ngay từ đầu Khương Vọng liền lệnh cho Bạch Ngọc Hà dẫn đội vào thành chỉnh đốn còn bản thân hắn thì đuổi theo.
Tài năng của Phương Nguyên Du cũng không tính là xuất sắc, tư chất cũng chỉ trung bình. Còn thân binh hai trăm người kia cũng không được xem là đội quân mạnh mẽ gì. Nhưng có Bạch Ngọc Hà ở đó, việc nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh ở Yêu giới cũng chắc chắn không phải là vấn đề.
"Kế huynh muốn dẫn ta đi đâu?" Khương Vọng cuối cùng cũng đuổi đến gần hơn một chút, cao giọng hỏi.
Kế Chiêu Nam không quay đầu lại, chỉ để lại âm thanh giữa gió trời: "Ngươi tới rất khéo, Đông Nguyệt đã sắp qua... Nhưng còn chưa qua!"
"Chúng ta có thời gian ba ngày... Chơi một trận tranh tài đi săn!"
Thời gian ba ngày?
Trò chơi tranh tài đi săn?
Khương Vọng hoàn toàn không rõ Chiêu Nam muốn làm gì thì sau đó một khắc, đã cảm nhận được thiên địa kịch biến!
Giống như là một cái lò luyện tràn ngập khói bụi, bỗng nhiên xông vào sông băng lạnh vạn trượng!
Cảm giác hừng hực khắp người đều bị đông lạnh đi, giữa thiên địa giống như sẽ không bao giờ ngừng rơi tuyết lông ngỗng.
Từ trên cao nhìn xuống, là một khoảng không trắng mờ mịt.
Một nơi đông lạnh từ cao xuống thấp như thế này, nào có người đến!
Có một loại cảm giác bị ngăn cách rất chân thực, hiển hiện ở phía trước, khiến cho người tới nơi này đều tự biết không thể đi qua nữa. Ít nhất là không thể trực tiếp bay qua trên không.
Đây là một loại trực tiếp liên kết với quy tắc căn bản của thế giới, vốn không có cách nào vượt qua.
Thông đạo duy nhất là... Ở phía dưới.
Nhìn xuống.
Trong không gian trắng xóa không chút sinh cơ, có một nơi phong cảnh khác biệt.
Rít! Rít! Rít!
Tiếng gió gào rít kịch liệt vang vọng khắp sơn cốc.
Mà Kế Chiêu Nam đã kéo chiếc áo khoác trắng tuyết ra, nắm ngược trường thương, rơi thẳng xuống sơn cốc ——
"Kế Chiêu Nam của Đại Tề, đến đây!"
Càn Dương Xích Đồng của Khương Vọng có thể thấy rõ ràng, bên trong sơn cốc hẹp dài kia đã là tàn chi trải khắp nơi, máu tươi lưu động.
Hắn thấy được Yêu tộc —— không phải là Yêu tộc yếu đuối, già nua vô lực mà hắn đã từng nhìn thấy ngoài thành Tùng Đào ở Húc quốc kia. Mà là Yêu tộc chiến sĩ cường tráng hữu lực, cũng đang mặc chiến giáp, cầm binh khí!
Những Yêu tộc chiến sĩ này, mỗi một kẻ đều gần giống Nhân tộc, chỉ có hoặc thái dương, hoặc cánh, hoặc đuôi dài là có khác biệt, thể hiện sự đặc thù của bọn họ.
Trong đó, những kẻ yếu nhất, ít nhất cũng tương đương với tu sĩ Nội Phủ Cảnh của Nhân tộc. Mà mỗi một Yêu tộc chiến sĩ, đều có thần thông!
Vô số Yêu tộc chiến sĩ giống như là thuỷ triều, không ngừng vọt tới từ phía bên kia của sơn cốc hẹpdài.
Toàn bộ chủ thể của sơn cốc to lớn này không thể nhìn thấy rõ từ trên cao. Cốc đạo có thể nhìn thấy, đều là phía thuộc về Nhân tộc ——
Nói cách khác, chiến tuyến đang bị Yêu tộc đẩy tới.
Khương Vọng đã hiểu, vì sao thần thái trước khi xuất phát của Kế Chiêu Nam lại vội vàng như thế, cả đường không hề có chút ý muốn ngừng lại.
Giống như giờ phút này, Kế Chiêu Nam từ trên trời giáng xuống, quấy động bông tuyết đầy trời như một con giao long tuyết trắng, xuyên thấu trong sơn cốc! Lập tức thôn phệ vô số huyết nhục của Yêu tộc... Bạch giáp trên thân điểm tuyết hồng.
Quả là một cây trường thương giết người tốt!
Khương Vọng không kịp quan sát nhiều hơn, hắn đoạt được tình báo, chỉ có thể nhanh chóng tính toán trong quá trình lướt đi.
Thính lực cực tốt để hắn bắt được một tiếng chửi rủa trong sơn cốc: "Đồ chó hoang Kế Chiêu Nam, ngươi nói ngươi chạy nhanh có thể tranh thủ thời gian tìm viện quân đến... Viện quân ngươi tìm đâu?"
"Ha ha ha ha." Kế Chiêu Nam càn rỡ cười to: "Đã đến rồi!"
Quả nhiên mẹ nó không phải chuyên môn đến để nghênh ta.
Môn hạ của Quân thần không có kẻ nào tốt!
Trong lòng Khương Vọng hiện lên suy nghĩ như vậy nhưng trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, thân giống như một ngôi sao chổi rơi vào trường cốc, kiếm khí vô biên kết thành đuôi sao chổi, rít gào ngang qua bầu trời đầy tuyết dài ——
"Võ An Hầu Đại Tề ở đây!"