Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thiên Ngục thời viễn cổ, Yêu Giới của hiện tại. Có thể nói đó là một đại thế giới cách hiện thế gần nhất.
Là do Yêu Hoàng viễn cổ phá vỡ thế giới Hỗn Độn rồi dựng dục lên một thế giới mới, cho dù đã trải qua một thời gian diễn hóa dài đến như vậy, nhưng nó vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi sự uy hiếp của Hỗn Độn.
Cho dù đã có vô số thiên yêu pháp đàn được điểm sáng ở nơi đây, thậm chí còn tiếp tục tỏa sáng trong nhiều thời đại, nhưng bản thân nó vẫn còn tồn tại rất nhiều địa phương nguy hiểm, giống như những vết sẹo sẽ vĩnh viễn không bao giờ lành trong Yêu Giới, khiến thế giới này không thể hoàn toàn thông suốt triệt để. Khiến cho thế giới này không thể giống như hiện thế, không thể có hhangfngnaf hàng trăm vạn dặm văn minh ốc thổ.
Trong Yêu Giới, những giới quan tự nhiên giống như Sương Phong Cốc không chỉ có một cái. Nhìn từ góc độ khác mà nói, chúng nó đã lưu lại rất nhiều vùng đệm cho cuộc chiến đã kéo dài qua nhiều thời đại giữa Nhân tộc và Yêu tộc.
Ở những nơi không có giới quan tự nhiên, Nhân tộc và Yêu tộc đều xây dựng những thành trì để đối đầu với nhau, lấy đại quân binh phong làm ranh giới, cuộc chiến sẽ không bao giờ kết thúc.
Trong số những giới quan tự nhiên đó, Sương Phong Cốc cũng thuộc một thể loại khá đặc biệt.
Tại khu vực xung quanh Sương Phong Cốc, ranh giới giữa trời và đất hoàn toàn bị tách biệt thành hai phía, không cho phép thông hành từ Bắc vào Nam. Sương Phong Cốc chính là thông đạo tự nhiên duy nhất.
Tuy nhiên, ở đây quanh năm có gió cực lạnh, bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc, phàm là yếu nhược giả, một khi gặp gió lạnh đều sẽ chết cóng, tiếp xúc là chết ngay lập tức. Ngay cả những cường đại giả, cũng không thể chịu đựng quá lâu.
Chỉ vào những tháng mùa đông hàng năm ở hiện thế, gió lạnh mới tạm thời phân tán trong thời gian ngắn.
Và thời điểm này chính là thời điểm Nhân tộc và Yêu tộc bắt đầu mở ra cuộc chiến ở Sương Phong Cốc.
Bởi vì thông đạo ở Sương Phong Cốc khá hẹp, thời gian khai chiến cũng khá ngắn ngủi, cho dù là Nhân tộc hay Yêu tộc, ai cũng không thể hoàn toàn chiếm lấy Sương Phong Cốc làm của riêng.
Thời gian im lặng đến tận mười một tháng, đủ để nhốt chết bất kỳ cường giả nào trong lãnh thổ của đối thủ.
Nhưng không ai có thể chắp tay từ bỏ Sương Phong Cốc, bởi vì trong tháng mà gió lạnh cực độ tan đi, nơi đây chính là cầu nối duy nhất đến phúc địa của đối phương.
Không hề cường điệu khi nói rằng Sương Phong Cốc trong một tháng mùa đông chính là cối xay máu thịt.
Nói là cối xay máu thịt còn tốt, mỗi lần đến thời điểm quan trọng, cả Nhân tộc và Yêu tộc đều phải bổ sung vào đó không biết bao nhiêu là cường giả.
Trong tháng mùa đông có vẻ lạnh hơn trước này, Yêu tộc bên kia Sương Phong Cốc đã tăng quân số ồ ạt.
Thạch Tê Yêu vương Tê Ngạn Binh, Trường Không Vương Ưng Khắc Tuân, Thiên Hải Vương Sư Thiện Văn, là ba vị cường đại nhất của Yêu tộc trong trận chiến ở Sương Phong Cốc này.
Tràng Sơn Vương Lộc Kỳ Di hay khuyển nhĩ Yêu tộc với thi thể vừa mới rời khỏi thân kiếm Trường Tương Tư kia, cũng có thể được coi là thủ lĩnh khu vực trong vùng phúc địa rộng lớn của Yêu tộc. Chỉ vì trước đây chưa từng tiếp xúc với Khương Vọng, cũng không cảnh giác như khi đối diện với Kế Chiêu Nam và Thuần Vu Quy, nên mới liều lĩnh lao tới, cuối cùng mới rơi vào kết cục tử vong ngay lập tức.
Trong ba vị vương ở Sương Phong Cốc, Thạch Tê Yêu vương Tê Ngạn Binh chính là vị đã chiến đấu ác liệt trong Sương Phong Cốc trong thời gian dài nhất, cũng có thể coi là đối thủ cũ của Kế Chiêu Nam và Thuần Vu Quy ——Những Yêu vương khác vốn có thể được tính là đối thủ cũ, thì đều đã bị đám người Kế Chiêu Nam giết chết trong những trận chiến trước đây rồi.
Tất nhiên, cũng không còn nhiều cường giả Nhân tộc đến đây cùng lúc với Kế Chiêu Nam và Thuần Vu Quy là còn tồn tại.
Trước đây, tình trạng ở Sương Phong Cốc hầu hết đều duy trì ở thế cân bằng.
Hai bên đánh nhau, ngươi qua ta lại. Những người tu luyện không đủ giỏi thì chỉ đành nuốt hận, còn những cường giả như Kế Chiêu Nam, Thuần Vu Quy hay Tê Ngạn Binh lại mài giũa được sự sắc bén, nổi bật giữa đám đông.
Không phân biệt nam bắc, tình huống chiến trận mang tính áp đảo rất hiếm khi xảy ra.
Nhưng lần này thì khác.
Trường Không Vương Ưng Khắc Tuân và Thiên Hải Vương Sư Thiện Văn lần lượt tham gia vào chiến trường Sương Phong Cốc, và suýt nữa đã xóa sổ tất cả các cường giả Nhân tộc ở bên này Sương Phong Cốc.
May mắn thay, Nhân tộc vẫn chống đỡ được tới khi sương phong hồi lưu, cuộc chiến tạm dừng. Nhân tộc lúc này mới có cơ hội thở phào ngắn ngủi, mới có chuyện Kế Chiêu Nam dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi tìm cứu viện.
Nếu không, Sương Phong Cốc lần này nhất định sẽ thất thủ, những Yêu tộc kia nói không chừng đã chạy tán loạn đi đâu đó rồi.
Cái gọi là ‘sương phong hồi lưu’ dùng để chỉ hiện tượng gió cực lạnh ở Sương Phong Cốc vẫn chưa tan hoàn toàn, thỉnh thoảng sẽ quay trở lại ngay cả trong thời kỳ tháng mùa đông. Thời gian hồi lưu hoàn toàn ngẫu nhiên, và người tham chiến phải tự mình nắm chắc và tránh thoát kịp thời. Càng gần đến tháng 12 âm lịch, hiện tượng này càng diễn ra thường xuyên, cho đến khi những cơn gió cực lạnh tràn ngập Sương Phong Cốc và không bao giờ tan biến đi nữa.
Kế Chiêu Nam không phải là người duy nhất đi cầu cứu viện, chỉ là y là người quay lại đầu tiên.
Là một trong những người mạnh nhất bên phía Nhân tộc ở Sương Phong Cốc, Kế Chiêu Nam đã đi cầu cứu viện, Thuần Vu Quy đương nhiên phải kiên trì thủ hộ trận địa——vì vậy hắn ta mắng chửi to tiếng nhất.
Sự xuất hiện của Khương Vọng lúc này chắc chắn là một châm hồi mệnh, nâng cao sĩ khí rất nhiều. Nhưng rốt cuộc là có thể vượt qua được kiếp này, hay chỉ là hồi quang phản chiếu, thì vẫn còn chưa biết.
Vào lúc này, Sương Phong Cốc vẫn bị bao phủ ở trong tiếng sư tử hống.
Sơn cốc đang rung chuyển, nguyên lực thiên địa hỗn loạn không chịu nổi, và các chiến sĩ Nhân tộc bị cố tình nhắm tới lại càng ngã trái ngã phải nhiều hơn.