Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quả thật Thuần Vu Quy cùng Kế Chiêu Nam đã chiến đấu trường kỳ ở Sương Phong Cốc nên có khả năng ăn ý hơn người, bọn họ phối hợp với nhau giết chết Ưng Khắc Tuân gần như hoàn mỹ. Nhưng khi loại ăn ý này xuất hiện, đồng thời nó cũng mang ý nghĩa trong ba người này, Khương Vọng mới tới đã bị gạt ra trong chốc lát ngắn ngủi, giờ phút này hắn lẻ loi một mình!
Làn gió cực lạnh càng gần nhưng Sư Thiện Văn lại không có ý muốn lùi lại.
Việc Thuần Vu Quy một kiếm Cách Thế, Kế Chiêu Nam tiêu sái quay người hắn ta cũng không để ý tới.
Cự sư Tử Hào Kim Tinh ở phương diện thần hồn không chút do dự vọt tới Triêu Thiên Khuyết, vọt tới cánh cửa Thiên Môn có Lục Dục Bồ Tát trấn giữ kia.
Dù liều mạng lưỡng bại câu thương, hắn ta cũng muốn mạnh mẽ xông tới thế giới thần hồn!
Tử Hào Kim Tinh dù chỉ còn thân tàn phế đánh vào thế giới thần hồn hắ ta cũng có lòng tin lấy được thắng lợi cuối cùng. Trước đây, hắn ta không muốn tự làm tổn hại bản nguyên nhưng giờ phút này lại không còn tiếc1
Yêu tộc đã mất một Trường Không vương Ưng Khắc Tuân, nếu không nỗ lực bắt bên phía Nhân tộc trả cái giá tương ứng, chờ đến khi làn gió cực lạnh tán đi, Sương Phong Cốc tất nhiên sẽ thay đổi xu thế.
Sư Thiện Văn hắn ta há có thể cho phép?
Mới tới Sương Phong Cốc chiến trận đầu đầu tiên, còn chiếm hết thảy ưu thế, sao hắn ta có thể thua?
Không cứu được Ưng Khắc Tuân, vậy liền giết Khương Võ An.
Hắn ta cũng không cần chứng minh với ai.
Nhưng Nhân tộc có dũng khí liều mạng cầu thắng, Yêu tộc cũng có!
"Ở lại!" Sư Thiện Văn gầm thét.
Thần thông Sư Tử Hống va chạm thần thông Cách Thế, va chạm với kiếm khí của Khương Vọng, va chạm với làn gió cực lạnh.
Hắn ta tức giận đối kháng tất cả.
"Ở lại!"
"Ở lại!"
"Ở lại!"
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Sương Phong Cốc chỉ còn tiếng vang vọng của hắn ta.
Tiếng gió gào thét là vũ khí của hắn ta, phẫn nộ cuồng hống là đại quân của hắn ta. Giờ khắc này, than âm trở thành binh khí vô cùng cường ngạnh, trảm phá Nhĩ Ngục của Khương Vọng, trảm tiến vào trong Thanh Văn Chi Vực.
Sau lưng Khương Vọng rõ ràng còn mười mấy chiến sĩ Nhân tộc, Thuần Vu Quy cùng Kế Chiêu Nam cũng vẫn đang triển lộ mũi nhọn.
Nhưng giờ phút này, hắn giống như đang lẻ loi một mình, giống như cả thế gian đều là địch!
Không, còn có Kế Chiêu Nam!
Kế Chiêu Nam vốn đã muốn rút lui, lại hất tuyết bào, một thương quay lại.
Trên chiến trường chủng tộc, đương nhiên không thể để Khương Vọng đơn độc đối mặt với kẻ địch.
Thuần Vu Quy cũng xách ngược trường kiếm, cuốn theo tia sáng trên không trung, xông ngược về phía Thiên Hải vương.
Oanh!
Chợt có một tiếng vang thật lớn.
Cái khiên tròn bị Tê Ngạn Binh vung tới dường như bị mọi người bỏ qua kia, bỗng nhiên bành trướng, phóng đại gấp mấy trăm lần, hiển hiện góc cạnh, hóa thành một bức tường dựng đứng gần như tiếp giáp với trời.
Thần thông, Thạch Phu! (1)
(1) Phu ở đây có nghĩa là da (lớp da ngoài).
Có thể nói là thần thông bình thường nhất của Yêu tộc nhưng dưới sự khai phát của Tê Ngạn Binh, lại có biểu hiện không hề tầm thường.
Lấy thuẫn làm tường, không thể phá vỡ.
Nửa khúc trên của nó va chạm với làn gió cực lạnh, lại càng kéo dài lên chỗ cao hơn. Nửa đoạn dưới lại trực tiếp nghiền chết một chiến sĩ Nhân tộc không tránh kịp, nện vào sâu trong lòng đất.
Nó nghiễm nhiên đã mọc rễ, nối liền đất trời, tự phân xuân thu, triệt để khăn cách Khương Vọng cùng Kế Chiêu Nam, Thuần Vu Quy.
Gần như là phục khắc một kiếm Cách Thế trước đó của Thuần Vu Quy, hoàn trả nguyên dạng!
Thậm chí còn hơn!
Giờ phút này, làn gió cực lạnh đã rơi xuống phía trên Sương Phong Cốc, tất cả những thân ảnh đang bay cao không thể không hạ thấp.
Mà một tấm chắn tường đá này của Tê Ngạn Binh, đã hoàn toàn kéo Khương Vọng về phía Yêu tộc, hoàn toàn tách ra khỏi Nhân tộc.
Nói cách khác, trừ phi lập tức đánh vỡ bức tường đá chắn đường này, bằng không, Khương Vọng muốn chạy trốn cũng chỉ có thể trốn về phía lãnh địa Yêu tộc.
Nhưng bức tường này không phải là thuật pháp đơn giản tạo nên, cũng không đơn thuần là do ánh sáng thần thông hiển hóa. Nó thậm chí còn liên kết đến bản mệnh của Tê Ngạn Binh, ngay từ đầu, Tê Ngạn Binh vốn định dùng nó để bảo vệ tính mạng Trường Không vương!
Nếu không phải không thể kịp thời tiến đến, Ưng Khắc Tuân vốn sẽ không chết.
Năng lực phòng ngự của nó đương nhiên có thể nghĩ.
Thương của Kế Chiêu Nam, kiếm của Thuần Vu Quy đều nhanh chóng tiến tới trợ giúp nhưng khi mang theo khí thế lăng lệ vô song đụng vào bức tường đá này, lại không thể khiến nó rung chuyển chút nào!
Trước đó chẳng ai có thể đoán được, tình thế chiến trường sẽ biến ảo nhanh như vậy.
Chỉ là một trận sương gió tình cờ chảy trở về lại hoàn toàn thay đổi chiến cuộc.
Chỉ trong chớp mắt Ưng Khắc Tuân liền bỏ mình, Khương Vọng đã lâm vào tình thế nguy hiểm!
Hôm nay là lần đầu tiên Võ An Hầu Đại Tề tới Yêu giới, nếu như hắn chết ở chỗ này, sẽ như thế nào?
Vấn đề này Kế Chiêu Nam chưa từng nghĩ tới, bởi vì y sẽ không để cho việc này xảy ra.
Trong nháy mắt này, mày kiếm của y nhướng lên, mái tóc hất cao, toàn thân tỏa ra ánh sáng khó mà miêu tả. Y giống như một con người được bện ra từ chùm sáng, cho nên có được lực lượng vô song.
Thần thông, Vô Song!
Lúc thi triển thần thông này, đỉnh phong vô song!
Giờ khắc này, y cướp đoạt tất cả ánh mắt, lực lượng mênh mông gần như bóp méo hoàn cảnh.
Vô song giáp, Thiều Hoa Thương, vô song cái thế Kế Chiêu Nam!
Giờ khắc này, y chỉ lắc thương một cái, liền giũ ra ngàn vạn thương ảnh, còn bén nhọn hơn cả tiếng gió. Mà y cất bước tiến lên, ngàn vạn thương ảnh đều tụ về một thân, một điểm hàn mang đã phá trận!
Ầm!
Thiều Hoa Thương mạnh mẽ đâm thủng lớp phòng ngự tuyệt đối của Thạch Tê Yêu vương, đâm thủng lớp tường đá này!
Phía sau tường đá, Tê Ngạn Binh kêu lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên đã bị thương.
Nhưng hắn ta chỉ đưa tay xóa đao, trên thân nhanh chóng tràn ra màu đá, chỉ trong chớp mắt, thân thể hùng tráng gần như được điêu khắc ra từ cự thạch, không còn nhìn thấy huyết nhục.
Ánh sáng thần thông giống như vĩnh viễn không bao giờ tắt, rơi vào hai cạnh dọc, ngang của tường đá.
Hắn ta cũng đánh cược tính mệnh, hôm nay nhất định phải lưu Khương Vọng lại đây.