Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thanh âm già nua là Thánh Công, trẻ tuổi là Thần Hiệp, trung niên dĩ nhiên chính là Chiêu Vương.
Đương nhiên, những âm thanh này đều không phải thể hiện diện mạo thật, không thể đo lường, không thể bói toán, lại mơ hồ không thật.
Đây chỉ là một loại trạng thái mà ba vị thủ lĩnh tối cao của Bình Đẳng Quốc dùng lúc ở chung với nhau mà thôi.
"Chuyện đã xảy ra ta hiểu." Chiêu Vương bối rối nói: "Muốn giết mộ người như thế, tốn thời gian, phí sức lại chẳng được gì, chẳng hộ đạo giả nào cần phải làm như vậy. Bởi vì chúng ta muốn giết một Khương Vọng, không cần che lấp, cũng không sợ bị công khai. Còn người tên Mai Học Lâm kia, hẳn là đã bị phát hiện từ trước, sau đó bị người ta lợi dụng đúng lúc này... Nanh vuốt của cường quốc ở khắp thiên hạ, khắp mọi nơi, chúng ta rất khó có người đồng hành trong bóng tối."
Thanh âm già nua nói: "Nói vậy thì, quả thực là một cái nồi lớn. Có người muốn đổ tội cho chúng ta."
"Sẽ là ai chứ?" Chiêu Vương tò mò nói: "Cảnh quốc? Mục quốc? Sở quốc? Tần quốc? Kinh quốc? Thậm chí là người trong nội bộ Tề quốc? Đám người đế quốc này âm thầm làm chuyện dơ bẩn cũng không ít đâu."
Thanh âm của Thánh Công luôn mang theo cảm giác âm trầm bình ổn. Thanh âm của Chiêu Vương luôn mang theo cảm xúc, đủ loại cảm xúc. Thanh âm của Thần Hiệp thì ở đa số thời điểm đều mạnh mẽ mãnh liệt.
Đây cũng là ba loại thái độ nhập thế.
Bọn họ cùng đạo mà đi, cũng đều có chỗ cùng chí hướng.
Thanh âm già nua nói: "Không muốn nhìn thấy Tề quốc quá mạnh cũng không phải chỉ riêng một nhà nào. Những kẻ muốn xem trò hay lại càng nhiều hơn hẳn sáu nhà này."
"Ta cảm thấy là Cảnh quốc." Thanh âm Chiêu Vương bỗng nhiên nói.
"Sao ngươi biết?" Thần Hiệp hỏi.
Chiêu Vương miễn cưỡng cười hai tiếng, sau đó nói: "Ta thế nào không quan trọng nhưng tốt nhất là Tề quốc cũng cảm thấy như vậy. Nếu quy tắc cũ không bị đánh vỡ, quy tắc mới không cách nào được sinh ra. Những năm này bọn họ có phát sinh chiến tranh cũng đều rất khắc chế, không đánh ở bình nguyên Hà Cốc thì là đánh ở Tinh Nguyệt Nguyên hoặc là Thịnh Quốc, Hạ quốc... Sao có thể tiếp tục khắc chế như vậy được? Hẳn nên để Cảnh quốc trở thành kẻ phá hư quy tắc mới đúng."
Thánh Công nói: "Cố ý gây nên khó che đậy được vết tích, ngược lại không đẹp. Vẫn là thuận theo tự nhiên đi, để chính bọn chúng tự nghi ngờ lẫn nhau đi. Chúng ta chỉ cần quạt gió thổi lửa, đừng nên châm lửa thì hơn... Cứ cho chúng biết việc này không liên quan gì đến Bình Đẳng Quốc là được."
"Lời này có lý." Thần Hiệp nói: "Lửa cháy lan đồng cỏ, người nào làm thì kẻ ấy tự chột dạ."
"Ha ha ha... Vậy ta cũng đồng ý." Chiêu Vương nói, thanh âm dần dần nhạt đi.
Thế là hắc ám hồi phục trong hắc ám.
...
"Khương Vọng, nghĩa sĩ.
Kỳ ngôn kỳ hành (lời nói việc làm) đều xứng với chữ "Nhân".
Mặc dù vì hoàn cảnh không hiểu được sự vĩ đại của Bình Đẳng. Nhưng cũng tự hành hiệp nghĩa, trừng ác dương thiện. Thân xông hiểm địa, trảm yêu trừ ma. Tại người có nghĩa, tại mình có tin. (1)
(1) Đối với người khác thì nghĩa khí, tạo dựng được lòng tin nơi mọi người.
Không phải người đồng đạo hoặc chỉ là người nhận ra đạo muộn.
Ngày khác thiên hạ bình đẳng chưa chắc không thể gặp kẻ lạc đường quay trở lại.
Bây giờ có người ghen kỳ tài, cấu kết Yêu tộc, khiến anh hùng mất sớm, công lao sự nghiệp chưa hoàn thành.
Người nghe đến việc này không khỏi ngứa ngáy tâm can, tiếc thương anh hùng.
Bình Đẳng Quốc cũng rất đau xót! Rất tưởng niệm!
Lý tưởng của chúng ta xa xôi, hiện thực muôn vàn khó khăn. Dày vò chuốc khổ, ẩn giấu thân này.
Theo văn này tặng một túi gạo trắng, xem như là lụa kim.
Hạt hạt vất vả, chữ chữ chân thành."
Chẳng biết lúc nào, một bảng cáo thị được im lặng dán bên ngoài Lão Sơn biệt phủ bị một bàn tay thô bạo kéo xuống.
Huy quang lưu động trên đó lặng yên tan vỡ.
Dưới bảng cáo thị còn được đóng ấn ký đặc thù của Bình Đẳng Quốc —— nghĩ đến thiên hạ này cũng không có mấy người dám bắt chước.
"Con mẹ nó thứ văn chương chó má gì đây!"
"Con mẹ ngươi chứ hạt hạt vất vả, chữ chữ chân thành!"
Hướng Tiền vo bảng cáo thị này thành một cục, vứt xuống đất: "Khương Vọng dầu gì cũng là nhân vật vẻ dang được ghi vào lịch sử. Cần đám chuột trong khe cống ngầm này tưởng niệm sao?"
Người rất ít khi nói lời thô tục, thậm chí là lười nói chuyện như y, lúc này vô cùng thất thố.
Y vốn đã rời đi Tề quốc, đang muốn du kiếm thiên hạ, trạm tiếp theo là chuẩn bị tới xem phong quang của thảo nguyên.
Nhưng còn đang trên đường liền nghe được tin Khương Vọng xảy ra chuyện —— tin tức này truyền đi vô cùng nhanh. Việc phát sinh phía sau Vạn Yêu Chi Môn chưa đến ba ngày đã truyền khắp các quốc gia ở hiện thế. Đương nhiên, tuy rằng có nguyên nhân là vì sau việc Khương Vọng vạn dặm truy giết Trương Lâm Xuyên, thanh danh của hắn đã đạt đến đỉnh phong nhưng cũng không thiếu được việc một vài thế lực mang tâm tư âm thầm tuyên truyền.
Hướng Tiền lập tức vòng trở lại, nhanh chóng tới Nam Hạ.
Nếu như không tính Bạch Ngọc Hà, trong số các thuộc hạ của Khương Vọng, y quen thuộc với Độc Cô Tiểu nhất, dù sao cũng đã từng kề vai chiến đấu ở trấn Thanh Dương. Y cũng biết Khương Vọng vô cùng tín nhiệm Độc Cô Tiểu, cũng thành lập đường dây liên lạc đặc thù với nàng ta.
Y đến Nam Hạ, một là vì muốn cung cấp sự ủng hộ về vũ lực cho Độc Cô Tiểu, để đất phong của Khương Vọng không xảy ra chuyện gì, hai chính là vì muốn thông qua Độc Cô Tiểu để xác định rõ ràng.
Y đã từng đi đến Lăng Tiêu bí địa gặp qua Tiểu An An, biết Khương Vọng còn có một thân muội muội.
Nếu Khương Vọng thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì những gì hắn đã cực khổ gặt hái được đương nhiên phải để cho Khương An An kế thừa.
Y là bằng hữu của Khương Vọng, có trách nhiệm giữ vững những thứ này giúp hắn.
Bảng cáo thị này của Bình Đẳng Quốc đến quá đột ngột.
Thị vệ ở biệt phủ không dám xé, dù sao ba chữ Bình Đẳng Quốc cũng quả thực nổi tiếng bên ngoài.
Cũng chỉ có y, lúc bình thường ngơ ngơ ngác ngác, bị rất nhiều người ở Hầu phủ xem là "thân thích nhà nghèo đến ăn chực", ngay lúc này lại hiển hiện phong mang, không chỉ có xé đi, còn chửi ầm lên.