Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi Tu Viễn trở về chiến trường chính, Triều nghị đại phu - Văn Nhân Trầm Canh của Tề quốc đích thân đến đây, cũng tuyên bố sẽ trường kỳ trú đóng ở chiến trường này.
Trong chín vị Triều nghị đại phu của Tề quốc, có hai vị ít khi bị điều động nhất chính là Văn Nhân Trầm cùng Tang Tri Quyền. Người trước trường kỳ tọa trấn ở sau Vạn Yêu Chi Môn, quan sát chính vụ của các tòa thành thuộc Tề quốc ở Yêu giới, được xưng tụng là Chân Nhân Tề quốc hiểu rõ về Yêu tộc nhất. Người sau thì trường kỳ ở Lâm Truy, thâm cư không ra ngoài, sửa sử tu hình, không có cảm giác tồn tại.
Đương nhiên, Tô Quan Doanh đã thành Tổng đốc Nam Hạ bây giờ cũng sắp được đánh đồng với hai vị này, cắm rễ một chỗ, bình thường sẽ không lại rời khỏi Nam Hạ.
Đối ứng với Văn Nhân Trầm thì bên thành Nam Thiên cũng có một Chân yêu tên là Tước Mộng Thần tới, mang theo bảy ngàn Thiết Lung quân tinh nhuệ.
Song phương đều phản ứng rất nhanh, đây cũng chính là tốc độ đã được bồi dưỡng qua trong cuộc chiến tranh chủng tộc lâu dài này, cho nên dưới tình huống đại chiến chưa bộc phát, liền ổn định thế cục —— chắc chắn sẽ phải dùng đao thật súng thật mà đụng nhau một lần nhưng hai bên đều cố ý trì hoãn thời gian, để chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Dù sao cũng là chiến trường mới mở, giống như sau khi thành Nam Thiên trú đến Sương Phong Cốc thì trong thành tăng lên một lượng lớn chiến sĩ Yêu tộc. Một khi thành Võ An hoàn thành cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây.
Rất nhiều tu sĩ của tông môn hoặc tiểu quốc khi tiến vào sau Vạn Yêu Chi Môn lịch luyện đều sẽ ưu tiên lựa chọn thành Võ An.
Cũng ví dụ như ——
Chiếc xe mây đang lao vun vút với tốc độ cao này.
Bên trong tầm mắt, nó gần như chỉ là thoáng qua liền đã bay đến phụ cận, rơi vào bên ngoài tòa thành lớn mới được xây dựng này.
Áng xe mây hoa lệ đến cự điểm biến mất, có hai người mặc áo trắng đi xuống, như hai nhân vật tiên nhân trong bức họa rơi xuống phàm trần.
Người nhanh chân đi ở phía trước là một nam tử tiêu sái tuấn dật, phiêu nhiên xuất trần. Trong đôi mắt sáng có một loại khí thế không thể nghi ngờ.
Nữ tử đi ở phía sau thân thể thanh điệu, mặt mang sa mỏng, giữa động tác giơ tay nhấc chân đều như có tiên khí. Mặc dù dung nhan không lộ cũng khiến vô số người mơ màng bất định.
Càng khiến những tu sĩ ở phụ cận kinh ngạc chính là, Triều nghị đại phu Văn Nhân Trầm đang phụ trách toàn bộ chiến trường Võ An lại ra ngoài cửa thành, thân nghênh hai người này.
Hai người này là nhân vật nào?
Văn Nhân Trầm chủ động hành lễ: "Từ biệt nhiều năm, phong thái Diệp Chân Nhân vẫn như trước! Vân quốc bề bộn nhiều việc, sao hôm nay ngài lại đích thân tới đây?"
Diệp Lăng Tiêu cười khoát tay áo: "Chuyện của Vân quốc sớm đã không cần ta phải bận tâm. Lăng Tiêu Các lại gia nhỏ nghiệp nhẹ, không đến mức phiền não. Chẳng qua là, tiểu nữ vốn tu luyện nơi khuê phòng lâu năm, lại thiếu khuyết lịch luyện chưa từng được chứng kiến Yêu tộc nên ta cố ý mang con bé đến Yêu giới nhìn một cái. Nghe nói Quân Thần Đại Tề một quyền đánh vỡ Sương Phong Cốc, mở chiến trường hoàn toàn mới, ta là lâm trận quay đầu, đến để thưởng thức phong cảnh ở đỉnh cao nhất mà thôi."
Sự nhiệt tình của Văn Nhân Trầm là có lý do.
Thứ nhất là vì năm đó ông ta cùng Diệp Lăng Tiêu từng có tiếp xúc, song phương miễn cưỡng cũng có thể tính là người quen. Thứ hai, Diệp Lăng Tiêu đã thành Võ An, một khi chiến tranh chủng tộc bộc phát, thân là Nhân tộc, há lại không lên trợ trận?
Chiến lực của một vị Chân Nhân đương thời, trên chiến trường có quá nhiều khả năng ứng dụng, quá nhiều cảnh tượng sử dụng!
Người tới là khách, Văn Nhân Trầm ông ta nếu không thể vật tận kỳ dụng, để khách nhân thỏa hứng mà về, sao xứng với trách nhiệm của Tổng đốc Tề quốc ở Yêu giới chứ?
Cho nên ông ta mới đi thẳng ra cửa thành nghênh đón, lấy địa vị của Triều nghị đại phu chủ động chào hỏi, nếu không phải cảm thấy quá giả dối, ông ta còn định cố ý không mang giày chạy thẳng đến đây... Vào đông ta còn chân trần ra đón khách, ngươi còn không cảm động đến đẫm máu phấn chiến vì Tề quốc ta sao?
"Đây chính là lệnh ái?" Văn Nhân Trầm nhìn về phía nữ tử lạnh lùng sau lưng Diệp Lăng Tiêu, sợ hãi than nói: "Thật sự là tiên tư thiên nhan! Diệp Lăng Tiêu lúc còn trẻ dung mạo đã là có một không hai thiên hạ, nghĩ không ra sinh nữ nhi lại là con hơn cha như thế!"
Khen Diệp Lăng Tiêu, Diệp Lăng Tiêu còn có thể bình tĩnh, khen nữ nhi của ông, miệng ông lập tức ngoác đến không khép lại được, chẳng còn chút tiên phong đạo cốt nào, lại càng không hề khiêm tốn, trực tiếp mở miệng: "Thanh Vũ tới đây, đây là Văn Nhân đại phu, đại nhân vật của Tề quốc, là lão bằng hữu của cha. Mau tới chào."
"Lão gia hỏa" trong miệng ông trước khi ra cửa, nay đã biến thành "lão bằng hữu".
Lúc này, Diệp Thanh Vũ đang ngửa mặt nhìn tấm biển trên cửa thành, ánh mắt hoảng hốt, bị Diệp Lăng Tiêu kêu như vậy, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, dịu dàng hành lễ một cái: "Thanh Vũ gặp qua thế bá."
"Tốt, tốt" Văn Nhân Trầm biểu hiện tình chân ý thiết, đã nghĩ xem nên chuẩn bị quà gặp mặt gì để chiêu đãi chất nữ này cho thật tốt.
Đến cả nữ nhi cũng mang vào trong thành, còn sợ người thân làm cha còn không liều mạng trên chiến trường hay sao?
Ông ta bén nhạy chú ý tới ánh mắt vừa rồi của Diệp Thanh Vũ, rất là tri kỷ giải thích: "Cái tên này, là vì kỷ niệm Võ An Hầu đã huyết chiến Sương Phong Cốc."
Sau đó ông ta liền nhìn thấy, đôi mắt đẹp như ánh trăng nơi dòng nước kia, đột nhiên nhảy lệ.
Hiện tại đã bắt đầu... Kỷ niệm rồi sao?
Khương Vọng đã chết thật rồi? Không còn cứu vãn được nữa sao?
Những bức thư bên trong hộp trữ vật sẽ không tăng lên nữa sao?
Vân Hạc trước kia nàng gửi vẫn xoay quanh bên ngoài Vạn Yêu Chi Môn... Cũng đã tiêu tán?
Thư của An An cùng thư của nàng đều biến mất bên trong vân khí.
Trước đó, khi Khương Vọng vạn dặm trục giết Trương Lâm Xuyên, từng thông qua thương hội âm thầm đưa một chút lễ vật đến Lăng Tiêu Các, có của An An cũng có của nàng.
Trong số lễ vật đưa cho nàng, có một cây tiêu vĩ cầm —— Trước kia, thực ra nàng không đánh đàn, trong cầm, kỳ, thư, họa, nàng chỉ có chút hứng thú với thư pháp. Nhưng luyện chữ là một chuyện quá mệt mỏi khô khan cho nên cũng không chịu khó. Vẫn là do gần đây đốc thúc Khương An An nên mới luyện nhiều hơn một chút.
Những tưởng tượng của thế nhân về thục nữ đương nhiên không ảnh hưởng đến Diệp Thanh Vũ nàng.
Cái gì mà hồng tụ thiêm hương, vì quân đánh đàn... Phối xứng với ai đây?