Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này nàng cảm giác được bên trên cửa thành lầu hình như có một ánh mắt rơi xuống.
Nàng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ ni mặc áo xám đeo mặt nạ Bồ Đề, thấy được nhánh Bồ Đề đại biểu cho trí tuệ cùng cảm giác trên mặt nạ, đương nhiên cũng nhìn thấy... một đôi mắt mê mang, thất lạc, đau thương nhưng lại có mị hoặc vô tận nằm ngang trên cành Bồ Đề kia.
Nàng ấy và nàng.
Mỗi người mang theo mặt nạ cùng mạng che mặt.
Một người đứng tại lầu cao trên cửa thành, một người đứng dưới cửa thành.
Không nhìn thấy rõ mặt nhau.
Chỉ có đôi mắt nhìn đôi mắt.
Đều có các cảm xúc phức tạp.
Thoáng như một ao xuân thủy chiếu hoa đào.
Hoa đào cũng phiếm hồng.
Xuân thủy cũng phiếm hồng.
Chốc lát sau.
Nữ ni mang mặt nạ Bồ Đề kia thu tầm mắt lại, đi đến một bên khác của thành lâu.
Lúc này Diệp Thanh Vũ mới phát hiện, ở bên cạnh nàng ấy còn có một nữ ni cao lớn hơn, trên mặt ánh lên tia sáng đồng, lộ ra vẻ thánh khiết mà xa xôi.
Nữ ni này lại dựng thẳng chưởng thi lễ với nàng, sau đó mới xoay người, đi theo nữ ni lúc trước.
Diệp Thanh Vũ cúi đầu đáp lễ lại, lúc ngẩng đầu lần nữa đã không thấy bóng dáng các nàng đâu.
"Là hai vị sư thái của Tẩy Nguyệt Am, Nguyệt Thiên Nô cùng Ngọc Chân." Văn Nhân Trầm thức thời lên tiếng, quan tâm hỏi han: "Thế chất nữ quen biết sao?"
Diệp Thanh Vũ lắc đầu. Không biết vì sao, người trước giờ không vướng bận như nàng lại không thể xua đi được sự hiếu kỳ với đôi mắt kia, nhịn không được hỏi: "Không phải tại Yêu giới, Tẩy Nguyệt Am có thành lớn của mình sao?"
Văn Nhân Trầm nói: "Nơi này là chiến trường mới mở, thành Võ An là thành lớn mới xây. Các nàng hầu như cũng muốn về đây cống hiến một phần sức lực cho Nhân tộc."
Diệp Thanh Vũ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Một tòa thành lớn của Nhân tộc mới xây ở tiền tuyến chiến trường, giá trị khó mà đánh giá, ai cũng muốn đến nhìn, tìm cơ hội... Phụ thân mang theo nàng cũng là lấy lý do này mà tới.
"Đi thôi, đi vào trước rồi nói, đừng ảnh hưởng tới việc canh gác cửa thành." Diệp Lăng Tiêu chủ động cất bước đi vào trong, biểu thị ông thật sự chọn tòa thành này để đặt chân. Ông nhìn Văn Nhân Trầm: "Đối với việc điều tra hung thủ kia, các ngươi có tiến triển gì không? Có cần Lăng Tiêu Các phối hợp không? Bên phía Trung Vực kia có lẽ các ngươi không tiện lắm, nhưng chúng ta ở Trung Vực cũng có chút sinh ý."
Tuy rằng đối với tên nhóc tên Khương Vọng kia, ông nhìn ngang nhìn dọc gì cũng thấy không vừa mắt.
Nhưng bây giờ hắn xảy ra chuyện, ông cũng không khỏi thở dài.
Hơn nữa, nữ nhi bảo bối thất hồn lạc phách, sao ông có thể không chú ý? Còn có An An... Bây giờ An An còn chưa biết gì, có thể dỗ một thời gian. Đợi đến lúc con bé trưởng thành muốn tìm ca ca thì ông phải trả lời thế nào đây?
Dù sao thì, mỗi khi tiểu tử kia gửi lễ vật cũng gửi cho Diệp Chân Nhân ông một phần, không phải là ngốc thật.
Vậy Diệp Lăng Tiêu ông hỗ trợ tìm hung thủ, báo thù cho hắn cũng xem như là "làm việc nghĩa".
...
"Cởi bỏ giam cầm, thả cho ta tự do, ta đến Thiên Ngục cứu ngươi!"
"Giúp ngươi liên hệ Ngọc Hành tinh quân cũng được mà!"
"Ai lão đệ chớ đi! Bên phía Thiên Ngục kia, lão ca cũng rất quen thuộc, thời đại Viễn Cổ đây cũng là nhà chúng ta! Lão ca chỉ cho ngươi một con đường sáng, nghe hay không?"
"Trước tiên nới lỏng trói buộc cho lão ca đi, cái này thực sự quá khó chịu, có một số việc đã đến trước mắt nhưng làm sao cũng nghĩ không ra... Ngươi nói có đáng trách hay không?"
Sau khi chui ra khỏi hốc cây ẩn thân, Khương Vọng tiện tay thu hồi Hồng Trang Kính, thuận tiện cắt đứt lời nói dông dài của lão long.
Bởi vì có thần thông Xích Tâm thủ hồn nên thần hồn là bị thương nhẹ nhất, không bị tổn thương đến căn nguyên.
Hắn cũng đã tìm được biện pháp tự cứu —— vẫn là bắt đầu từ thiên ngoại.
Trải qua khổ tâm nghiên cứu cũng thật sự khiến hắn suy nghĩ ra được biến pháp.
Trong thế giới thần hồn, lấy thần thông Xích Tâm tọa trấn, lấy Lục Dục Bồ Tát làm thân thể, lấy Triêu Thiên Khuyết phản mở Thiên Môn, xuyên thấu bình chướng chư giới, truy tìm liên hệ trong cõi u minh... Cuối cùng truyền lại ý niệm bên trong Ngọc Hành Tinh Lâu.
Từ trước đến nay, tu sĩ liên hệ với tinh quang thánh lâu đều phải mượn nhờ vĩ lực ánh sao, kết nối tinh quang để lên vũ trụ. Loại hành vi này của hắn tựa như việc bản thân mình điểm một ngọn nến không muốn ai biết, muốn lấy ánh sáng ngọn nến để soi sáng ánh sao.
Dù là tinh quang thánh lâu của hắn vô cùng ổn định, mục tiêu rõ ràng, tinh lộ chính xác. Dù là linh thức của hắn thuộc dạng cường đại trong giới Thần Lâm nhưng cũng phải trăm đắng nghìn cay.
Rườm rà như thế, phí công, khổ tâm như thế nhưng ý niệm khi truyền đến Ngọc Hành tinh lâu lại vô cùng yếu ớt, căn bản không thể thao túng Ngọc Hành tinh lâu làm được gì.
Nhưng quá trình này, có thể lách qua hạn chế của thế giới Thiên Ngục cũng không gây ra động tĩnh gì, như vậy đã có đủ giá trị.
Trong khốn cảnh trước mắt, muốn thử cái gì thì phải đặt an toàn lên trên hết.
Tuy chỉ có thể cảm ứng được Ngọc Hành tinh lâu của bản thân một cách yếu ớt nhưng hắn nghĩ đến bên trong Ngọc Hành tinh lâu còn đang đè một lão long. Sâm Hải lão Long thân là Long tộc chắc chắn có hiểu biết nhất định với Yêu tộc, hoặc cũng có thể hỗ trợ tìm chút biện pháp.
Cho nên hắn vẫn cố gắng đẩy vào một bước cuối cùng, thành công truyền lại ý niệm bên trong tinh lâu.
Nhưng tên này vừa mở miệng liền nói cái gì mà thả ta tự do, chẳng có chút tin tức hữu dụng nào, quả thực là tặc tâm bất tử.
Uổng phí rất nhiều khổ công nhưng Khương Vọng cũng không có cảm xúc không cam lòng gì.
Thế sự há có thể đều như ý muốn?
Đường này không thông thì ngừng lại đi đường khác thôi.