Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Với tính tình của Khương Mộng Hùng, dĩ nhiên có thể tôn trọng địa vị Tả Hiêu, tôn trọng danh vọng Tả Hiêu, tôn trọng tu vi Tả Hiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không chỉ vì những thứ này, liền dùng lễ tiếp đãi như thế.
Khiến ông ta kính trọng, là Tả Hiêu cả đời chinh phạt, sáng tạo ra vô số truyền kỳ.
Thiên hạ binh đạo đại tông sư, bất luận sắp xếp thứ tự thế nào, đều không thể thiếu hai chữ Tả Hiêu.
Người kia là danh tướng thiên hạ, con trai cũng là danh tướng, cháu trai cũng là danh tướng, là thế gia ba ngàn năm của Đại Sở, cả nhà trung liệt.
Mặc dù lúc xung kích tuyệt đỉnh thất bại, thanh thế tổn hao nhiều, sau đó con trai chiến tử, cháu trai cũng chiến tử, nhưng ông ta lại mặc lên áo giáp, vẫn có thể khiến người đời nhớ lại quá khứ huy hoàng. Vẫn có thể nhận được sự kính trọng của Khương Mộng Hùng…
Tả Hiêu hiện tại, một thân trang phục quốc công Đại Sở lộng lẫy đến cực điểm, tịch quyển vạn dặm Xích Hà, đạp không mà đến, nét mặt bình tĩnh, uy nghiêm vô cùng. Phục sức phức tạp điển hình cho phong cách đất Sở, cũng chỉ có mặc trên người nhân vật bực này, mới không lộ vẻ xa xỉ, mà chỉ thấy tôn quý.
Ông ta không giống Diệp Lăng Tiêu, không nói muốn xem phong cảnh tuyệt đỉnh, cũng không giống Hách Liên Hao Hổ, nói gì mà trông coi lịch luyện.
Ông ta trực tiếp xông vào Vạn Yêu Chi Môn, đi thẳng tới thành Võ An, trực tiếp nhìn Khương Mộng Hùng, cũng trực tiếp nói: “Ta đến vì Khương Vọng…”
Khương Mộng Hùng nhất thời hơi sửng sốt, đây cũng quá thẳng thắn đi. Ngài lại quốc công Đại Sở, hắn là quốc hầu Đại Tề, ngài vì hắn mà đến? Dám hỏi giữa các ngươi có quan hệ thế nào? Sao ta lại không biết hắn thật ra họ Tả? Quê của hắn không phải ở Trang quốc sao?
Nhưng câu tiếp theo của Tả Hiêu lại càng trực tiếp: “Khương Vọng chết thật rồi sao?” Đất trời nhất thời yên tĩnh.
Bên ngoài thành Võ An, nhất thời lâm vào yên tĩnh tuyệt đối. Tất cả âm thanh cũng không thể lui tới, mọi ánh mắt cũng không thể xuyên thấu, mọi ý niệm cũng không thể truyền đạt.
Thành Võ An hiện tại, có khách các phương, tướng sĩ chư quân, ngàn ngàn vạn vạn người.
Nhưng nơi này chỉ có Tả Hiêu và Khương Mộng Hùng!
Chỉ có đoạn đối thoại giữa hai người tồn tại, chỉ có bọn họ có thể tiếp tục nói. Ý chí và quyết tâm của Tả Hiêu, vững như núi!
Thái độ như thế, khiến người ta không có bất kỳ không gian nào để thoái thác.
Khương Mộng Hùng nói thẳng: “Nếu ngươi là người khác nói, ta sẽ không có đáp án khác. Nhưng mà Tả công gia đã hỏi tới, ta muốn nói là còn chưa chắc.”
“Ta tự mình lục soát Sương Phong Cốc, không hề phát hiện khí tức sinh mệnh Khương Vọng. Thi thể của hắn chưa bị gió cực rét phân giải, nhưng thật ra… những chiến sĩ Yêu tộc kia đều chết hết… Nhưng ta đánh xuyên qua Sương Phong Cốc, đạt chân đến thành Nam Thiên, cũng không hề tìm được khí tức sinh mệnh của hắn ở trong thành. Ta đoán, nếu như hắn còn sống, hẳn là sau khi đánh giết chiến sĩ Yêu tộc xong, đã chạy đến chỗ khác. Vì có thể yểm hộ cho hắn, ta mới xóa đi… toàn bộ dấu vết trong Sương Phong Cốc, lại càng trực tiếp truyền tin hắn đã chết, tỏ vẻ muốn chôn thành Nam Thiên cùng hắn.
Nếu như có thể… Ta cũng muốn lục soát nhiều nơi hơn. Nhưng mà tình hình Yêu tộc hiện tại ngài cũng biết, Viên Tiên Đình kịp thời chạy tới, chúng ta chém giết một trận.
Sau đó Chu Ý cũng tham chiến, ta liền lựa chọn rời khỏi Thiên Tức Hoang Nguyên, ở bên phía Văn Minh Bồn Địa xây dựng thành trì, mở ra một chiến trường chiến tranh chủng tộc lâu dài mới, một khi chiến trường được mở ra, lực lượng Yêu tộc trên Thiên Tức Hoang Nguyên tất sẽ ồ ạt tập trung đến thành Nam Thiên. Như vậy thì lực lượng ở khu vực khác có thể mỏng yếu đi một chút, nếu như Khương Vọng còn sống, chạy trốn đến đó, cũng sẽ sống dễ dàng hơn một chút.”
Về phần vấn đề sinh tử của Khương Vọng, toàn bộ Tề quốc, ngoại trừ ông ta, cũng chỉ có Thiên Tử và Tu Viễn biết được.
Khương Mộng Hùng có thể nói với Tả Hiêu những thứ này, chắc chắn được xem là thành ý. Quả thật tin tưởng Tả Hiêu.
Nhưng sắc mặt Tả Hiêu, cũng không vì phần tín nhiệm này, mà trở nên khá hơn chút nào.
“Lúc tu vi Khương Vọng còn rất thấp, lão phu cũng đã nói, để hắn ở lại Sở quốc. Phủ Hoài quốc công, vĩnh viễn có một nơi giành cho hắn. Nhưng mà hắn từ chối. Hắn có cảm tình đối với Tề quốc, hắn muốn dựa vào bản thân phấn đấu, không muốn tiếp nhận ấm trạch của người khác – đây cũng là một trong những điểm khiến ta coi trọng hắn.”
Tả Hiêu nhìn Khương Mộng Hùng nói: “Hắn ở Tề quốc có danh có tước có đất phong, Tề quốc đối với hắn không tệ, Khương Mộng Hùng ngươi có thể tự mình đến Yêu Giới tìm hắn, cũng coi như Khương Thuật không tính là bạc đãi công thần. Nhưng điều lão phu muốn nói với ngươi chính là, với thiên phú, công tích, nhân phẩm, tâm tính của Khương Vọng, ở bất kỳ một quốc gia nào khác, cũng sẽ có được sự trọng dụng. Cũng sẽ không có bất kỳ quốc gia nào, sẽ để cho một tuyệt thế thiên kiêu như vậy, ở lần đầu vào Vạn Yêu Chi Môn, chưa chuẩn bị gì mà đi mạo hiểm!”
Sắc mặt Khương Mộng Hùng cũng khó coi.
Nhưng điều mà Tả Hiêu nói, ông ta quả thật không thể nào phản bác. Triều đình Tề quốc vốn dĩ an bài thống soái Cửu Tốt Tu Viễn tự mình chiếu ứng Khương Vọng chỉ điểm binh pháp, nhưng từ đầu đến cuối, Tu Viễn ngay cả mặt Khương Vọng cũng không gặp.
Trong chuyện này, Kế Chiêu Nam khó thoát tội. Người kia khinh thường sự nguy hiểm của Sương Phong Cốc, cũng khinh thường giá trị của Khương Vọng!
Quả thật đánh giết với Yêu tộc, chuyện sinh tử vốn là chuyện thường, quả thật tu sĩ Nhân tộc có trách nhiệm Thần Lâm, ai cũng nên chiến đấu hăng hái sau Vạn Yêu Chi Môn. Nhưng mà một tuyệt thế thiên kiêu có hy vong Chân Nhân, Chân Quân như Khương Vọng, có thể dễ dàng kéo ra chiến trường, dấn thân vào nơi nguy hiểm như thế sao? Trước thì chưa đủ tình báo, sau thì cứu viện không đủ, khiến người có tâm chui vào chỗ trống, khiến cho tuyệt thế thiên kiêu nguy hiểm… Đặt ở đâu cũng đều khó nói.
“Chuyện này, quả thật ta có trách nhiệm.” Khương Mộng Hùng rốt cuộc nói như thế.