Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Là tiền thủ tọa của Diệu Hữu Trai đường, mặc dù đã từng bị thân hủy hồn tán qua một lần, rất nhiều chuyện cũng không còn nhớ kỹ nhưng tầm mắt đã từng Động Chân vẫn lưu giữ được một phần, với rất nhiều chuyện nàng đều nhìn thấu triệt.
Theo tu vi tăng trưởng, những gì đã từng biết trong quá khứ cũng dần trở về.
Hiện tại, con đường mà nàng đang đi là con đường chưa từng có ai khai thác.
Một bên tu khôi, một bên cầu đạo. Một bên thăm dò Đạo đồ, một bên điều chỉnh linh kiện trên người... Mãi đến một ngày, nàng lần nữa hiểu được thế giới chân thực, cỗ khôi thân này cũng có dáng vẻ rất gần với đạo khu lý tưởng, con đường của nàng mới xem như thông.
Thân người vốn là tạo vật đơn nhất. Người tu hành bình thường, tu hành đến cảnh giới nhất định, đạo khu tự nhiên sẽ thành tựu. Nàng lại phải thăm dò từng linh kiện, từng đao hoàn chỉnh nó.
Phải biết rõ nó là đúng hay sai, phù hợp hay không.
So với người tu hành bình thường thì gian nan hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng con đường tu hành nguy hiểm như thế, sau khi đi sai, bước nhầm còn có thể quay đầu đã là khó có được.
Nàng không có cái gì không vừa lòng.
Sau khi quyết định hoàn toàn cáo biệt quá khứ, lấy khôi thân làm gốc, lấy bản thân làm linh chu, "Từ độ bể khổ, như là ngã phật", nàng mới xem như chân chính thấy rõ mình, sau đó, mỗi bước đi đều rất an tâm.
Con đường khó đi nhất này, mới thật sự là con đường lưu ly không một hạt bụi.
"Ngươi cảm thấy hắn còn sống sao?" Nguyệt Thiên Nô nhẹ giọng hỏi.
Ngọc Chân chỉ đi lên phía trước: "Còn sống cũng phải tìm, chết cũng phải tìm."
Lúc này, phong tỏa ngoài thành đột nhiên mở ra, thân hình của Hoài quốc công Đại Sở cùng Quân Thần Đại Tề đã bay xa... Mà lời kêu gọi chiến tranh của Văn Nhân Trầm đã vang vọng toàn thành.
Cả tòa thành Võ An sục sôi chỉ trong thoáng chốc, sĩ tốt nhanh chóng bày trận, vô số tu sĩ huơ đao, rút kiếm xông ra ngoài. Trên mặt đất, chiến xa lao nhanh, trên trời phi chu cuồng phóng, từng chiếc trọng nỏ được đẩy về phía Hoang Nguyên...
Một trận chiến tranh chủng tộc quy mô lớn, đột ngột bắt đầu.
Mà Ngọc Chân đã quay người.
Nguyệt Thiên Nô đã nhận ra quyết tâm của nàng nhưng bước chân vẫn chậm chạp, thậm chí chần chờ: "Ta chưa từng thích ai hoặc là đã từng thích nhưng giờ đã quên, cho nên không thể hiểu được."
Nàng mê mang nói: "Vì sao người lại có thể chấp nhất với một người khác như thế?"
"Ta không biết." Giờ khắc này, sóng xanh giếng cổ đã bị đánh nát, cảm giác tịch mịch mà ưu sầu lưu chuyển bên trong đôi mắt đẹp của Ngọc Chân. Thanh âm của nàng còn mềm mại hơn cả gió: "Ta chỉ biết được tâm tình của bản thân, ta không phải là đáp án của người khác."
Nguyệt Thiên Nô hỏi: "Vậy tâm tình của ngươi là?"
"Ta thiếu hắn phải trả cho hắn, hắn thiếu ta phải trả cho ta." Ngọc Chân phi thân rơi xuống thành lâu, tăng y bay trong bầu trời không gió: "Làm sao cũng không thể quên đi như không được."
...
Ngay trong ngày thành Võ An hoàn thành, Bạch Ngọc Hà đã mang theo vệ đội của Võ An Hầu di chuyển từ thành Diễm Lao đến đây.
Là thủ hạ dòng chính của Võ An Hầu, hoạt động trong tòa thành kỷ niệm Võ An Hầu, luôn có một loại tinh thần trách nhiệm khác tồn tại. Nhưng với thế cục trước mắt, với thực lực của bọn họ ngoại trừ thao luyện gian khổ hơn thì cũng không làm được chuyện gì khác.
Chiến lược của cao tầng Tề quốc không phải là thứ mà bọn họ có thể ảnh hưởng. Bên phía Yêu tộc, bọn họ không có thực lực tới gần, đến việc tra tìm hắc thủ đứng sau, ngay cả Tề quốc cùng Cảnh quốc liên hợp cũng không tra được manh mối gì thì bọn họ có thể làm được gì chứ?
Thế giới Thiên Ngục là một nơi quá tàn khốc đối với kẻ yếu.
Nhưng là, dưới sự dẫn dắt của Bạch Ngọc Hà, vệ đội hai trăm người mỗi ngày đều không ngừng diễn luyện binh trận. Việc bọn họ độc lập triển khai điều tra chuyện Võ An Hầu thất thủ cũng chưa từng ngừng lại.
Như Bạch Ngọc Hà đã nói, là có một phần lực thì tận một phần lực. Thân ở trong thành này, không thể để mất uy phong của hai chữ "Võ An".
Dưới tình huống không có điềm báo trước, Văn Nhân Trầm đột nhiên ra hiệu lệnh cho tướng sĩ toàn thành xuất chinh đến Thiên Tức Hoang Nguyên, thảo phạt thành Nam Thiên của Yêu tộc.
Đây không thể nghi ngờ là tối kỵ của binh gia.
Dù trước đây, mỗi ngày đều thao diễn chuẩn bị chiến đấu thì quyết định vội vàng như vậy trong chiến sự quy mô như thế này cũng không tránh khỏi có chút lỗ mãng.
Nhưng nếu là liên hệ đến việc Hoài quốc công Đại Sở Tả Hiêu đột nhiên giáng lâm, cân nhắc đến việc Tả Hiêu cùng Khương Mộng Hùng tự xông trận ở trước nhất, như vậy mọi nghi vấn liên quan tới chiến sự đều không còn là nghi vấn.
Hoài quốc công tự có phương lược, Quân Thần tự có suy tính.
Đây không phải là sự tin tưởng mù quáng mà là sự kéo dài của vô số lần huy hoàng trong quá khứ.
Người có thể biên soạn binh thư thì hành động của bọn họ chính là dạy thực tiễn trên binh thư!
Từ Bạch Ngọc Hà trở xuống, toàn bộ đội ngũ thân vệ của Võ An Hầu không có ai e sợ chiến tranh. Bọn họ cũng là bộ hưởng ứng mệnh lệnh xuất chinh trước nhất trong toàn bộ thành Võ An.
Trước tiên, bọn họ tụ hợp lại, dưới sự dẫn dắt của Bạch Ngọc Hà, vọt tới cửa thành. Nhưng, từ phía cánh đột nhiên có một đội lang kỵ binh uy vũ đâm nghiêng giết ra khỏi thành trước một bước.
Cự lang thân dài một trượng thần uy lẫm lẫm, trên lưng sói là một người thanh niên mặc áo giáp, cầm trong tay cây thiết thương rất lớn. Hung khí như thế, vốn không cần kỹ xảo phức tạp. Khi đối địch trên chiến trường, một đâm liền giết, đụng vào liền tổn thương.
Bọn họ lao đi rất nhanh nhưng lại không hề có một tiếng tạp âm nào, không một người nào loạn trận, mấy trăm kỵ binh như một, thế như rồng cuộn.