Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3259 - Chương 3259 - Quân Biết Hay Không

Chương 3259 - Quân biết hay không
Chương 3259 - Quân biết hay không

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong trận kịch đấu hiểm ác thế này, Diệp Lăng Tiêu vẫn có thể tiến lùi tự nhiên, đột nhiên triệt thoái về phía sau, dựng thẳng chưởng làm đao, trảm về phía xa! Sau đó cũng không nhìn nhiều, mà lại biến chưởng thành quyền, đấm mạnh về phía trước, quyền phong thành long hổ, khuấy động phong vân!

"Ai bảo ngươi áp sát như thế? Hả?"

Một quyền này oanh ra, vừa lúc đánh cho Chân yêu Chu Huyền đang múa một đôi tế kiếm phải lùi về sau mấy chục trượng.

Chu Huyền tức giận đến mức mắt cũng nhảy ra huyết sắc nhưng chỉ có thể cắn răng phòng bị. Dù cho bà ta có liều mạng như thé nào cũng không thể cản đượng Chân nhân Nhân tộc này, chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, lùi rồi lại lùi!

Mà Diệp Lăng Tiêu đang trong lúc chém giết còn có thể rút tay trảm ra phía ngoài, đó là phía đông của chiến trường thành Nam Thiên.

Nơi đó cờ xí san sát, binh phong hỗn loạn, các loại cờ hiệu quân đội chém giết cùng một chỗ.

Cố một tên Yêu vương Hổ tộc khí thế hung man vừa lúc vọt ra từ trong quân trận, trong tay cầm một thanh Quỷ Đầu Đao, trên đó có huyết ảnh bay lượn, hư không sau lưng cũng nhiễm huyết sắc giống như cờ xí cắm sau lưng hắn ta vậy.

Hắn ta dùng loại tư thái hung man này, mang theo thế không thể đỡ xông thẳng về phía xe mây ngũ quang thập sắc.

Thuật Binh trận là do Nhân tộc tiên phong, là do tiên hiền Binh Võ của Nhân tộc thời viễn cổ đã sáng tạo ra nhằm thống hợp sức mạnh của những người bình thường, là tiên phong kinh người cải biến cái danh yếu đuối của Nhân tộc, cũng là một trong những cơ sở giúp cho Nhân tộc có thể chiến thắng Yêu tộc sau này.

Binh Võ cũng vì vậy mà thu được hiền danh, liệt tên vào hàng ngũ một trong tám hiền thần của Nhân Hoàng, ngang hàng với Bặc Liêm, Thương Hiệt.

Nhưng trong huyết chiến chủng tộc dài dằng dặc, Yêu tộc cũng tiến hành học tập, phát triển ra trận pháp cho riêng mình.

Còn tên Yêu vương Hổ tộc này hiển nhiên là vì không kiên nhẫn đánh lâu, lại tự tin vào khả năng của mình nên khi quân trận của đám thủ hạ vẫn mãi chưa công phá được khôi quân do Mặc võ sĩ bốn cánh tạo thành, hắn ta dứt khoát chia binh thành hai đường, một mặt để cho quân trận tự do chém giết, còn bản thân mình thì nhảy ra, đơn đao công kích địch.

Sự vũ dũng của hắn ta quả thực đáng được khen ngợi!

Dù sao ngay cả lực chú ý của Diệp Lăng Tiêu cũng bị hắn ta hấp dẫn...

Thế là giờ khắc này phong vân dũng động, khí bạo lôi minh.

Bốn phía xung quanh tên Yêu vương Hổ tộc này đâu đâu cũng có khí vô hình vô sắc, trong nháy mắt liền bạo loạn.

Diệp Lăng Tiêu ở nơi xa trong thành, đưa tay lật trảm, trong không trung bên này liền lập tức nhảy ra một vùng khí tụ bạo nổ, tạo thành một chiến tướng cầm đao bán trong suốt, vừa lúc đối diện với Yêu vương Hổ tộc này, hoành đao trong lòng bàn tay xuất hiện trong chớp mắt, lật tay chém một nhát!

Huyết ảnh tán, đầu lâu bay, cờ xí ngã ngược!

Tên Yêu vương Hổ tộc này chưa kịp phản kháng đã chết ngay tại chỗ.

Môn thần thông Ngự Khí này, ở Mục quốc có thiên kiêu Na Lương đã từng mang lên trên Quan Hà Đài triển lộ phong thái, uy thế không tầm thường.

Nhưng là trên tay Diệp Lăng Tiêu nó mới có khí thế vô địch.

Có một loại uy phong "Khí do ta dùng, vạn pháp đồng quy".

Một khắc trước khi tên Yêu vương Hổ tộc kia lao ra, Phương Nguyên Du còn cắn răng, lĩnh quân chuẩn bị liều mạng. Nhưng một khắc sau liền suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Bạch Ngọc Hà nói gì vậy chứ?

Diệp Thanh Vũ cô nương nào cần bảo hộ?

Có đội Mặc võ sĩ bốn cánh này, trên chiến trường đã có một đội cường quân đi ngang, những nơi đi qua không có yêu quân nào có thể cản lại.

Mà lại có bốn tôn Ngưu giác hoành đao khôi, bốn tôn Ưng nhãn trọng tiễn khôi, bốn tôn Bạc giáp song kiếm khôi bao quanh chiến xe mà đi. Mạng lưới phòng ngự do mười hai khôi binh cương đại này cấu trúc nên quả thực là kín không kẽ hở, vững như thành đồng, hoàn toàn không có mấy tên Yêu tộc có thể tới gần.

Mà bản thân cỗ Thải Vân chiến xa này còn có lực sát thương cùng phòng ngự kinh người, bản thân nó đã là một loại hung khí, có thể tùy thời can thiệp chiến trường.

Nhưng cho dù là đã thiết lập phòng hộ như thế, vị Diệp Chân Nhân kia còn tùy thời tùy lúc chú ý nơi này.

Tên Hổ Vương này vừa nhảy lên đã bị chặt đầu, vậy còn ai dám đến gần?

Từ lúc tham chiến đến bây giờ, việc duy nhất Phương Nguyên Du phải làm đó chính là mang người theo sát Thải Vân chiến xa, rong ruổi bốn phía. Tiễn là bắn không ít nhưng đao thì còn chưa ra khỏi vỏ.

Giết không ít Yêu tộc nhưng trên thân lại không dính chút máu nào.

Lúc trước đi theo Hầu gia trên chiến trường, cũng là dãi nắng dầm mưa, đao kiếm đổ máu, đi dạo quanh quỷ môn quan chứ chưa từng đánh qua một trận chiến nhẹ nhàng, giàu có như vậy!

Khiến hắn ta lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với sự tàn khốc của chiến tranh.

Diệp Thanh Vũ đương nhiên không biết thống lĩnh cận vệ của Khương Vọng đang suy nghĩ gì, nàng thậm chí cũng không nhìn tên Hổ Vương đã chiến tử kia nhiều hơn một chút.

Nàng chỉ khẽ mím môi mỏng, ngồi trên Thải Vân chiến xa ngũ quang thập sắc, bên trong quang ảnh ngăn cách toàn bộ tầm mắt bên ngoài, làm việc của mình.

Vừa hạ đạt chỉ lệnh cho binh chỉ huy tác chiến, vừa không ngừng tay viết thư trên giấy.

Từ trước đến nay giấy ngắn tình dài, khó nói hết ý.

Nhưng gặp nhau vô hạn thì có thể thế nào chứ?

Một dường vân văn mềm mại chia tấm giấy mỏng thành hai nửa trên dưới.

Đây là một tấm giấy màu xanh nhạt, phần dưới trống không, nửa phần trên là do nàng viết, nét chữ vừa hiện liền tiêu tan.

Vân thượng Thanh Vũ, phong hạ Tiểu Khương...

Vân thượng Thanh Vũ, phong hạ Tiểu Khương...

Vân thượng Thanh Vũ, phong hạ Tiểu Khương...

Tự tiên đã từng tặng cho quân trên trên Quan Hà Đài, không có dao động đạo nguyên, không bị người khác nhìn thấy, trong phạm vi trăm dặm chiếu chữ tại tiên... Quân nhớ hay không?

Hôm nay viết thư quân biết hay không?

Lần ở Hoàng Hà Hội trên Quan Hà Đài đó, người đến người đi, là ồn ào náo động nhất thế gian.

Những cố sự lộng lẫy hoa lệ nhất đều được trình diễn ở nơi đó, những người có quyền có thế, có tiềm lực nhất đều giao lưu tại đó.

Đại thế thiên hạ, lịch sử huy hoàng, Trường Hà cuồn cuộn, quầng tinh lóng lánh…

Nhưng lúc đó lẳng lặng viết một tấm thư tiên, lẳng lặng chờ đợi đối phương hồi âm là lúc nàng cảm thấy an bình nhất.

Giờ phút này thiên nhai đã xa.

Trăm dặm ngàn dặm, Yêu Giới xa xôi không kể xiết.

Diệp Thanh Vũ đã từng học qua chiến đấu, nhưng không chuyên về chém giết. Đã từng học qua binh pháp nhưng không quen chiến trường.

Nàng hết lần này đến lần khác trông về bốn phương xa xôi, lại từng lần thu tầm mắt lại.

Dù vậy, nàng vẫn tận hết khả năng của mình, khống chế Thải Vân chiến xa lưu động chiến trường. Trong lúc chỉ huy khôi tham chiến, trong lúc chém giết tận lực không khiến Yêu tộc chú ý...

Từng lần từng lần viết thư tiên.

Nếu như tình sự là một bài thơ.

Bên trên khuyết không, dưới có khuyết ứng.

Bình Luận (0)
Comment