Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3271 - Chương 3271 - Đi Rồi Lại Về! (2)

Chương 3271 - Đi rồi lại về! (2)
Chương 3271 - Đi rồi lại về! (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngươi! Tới đây!”

Sài A Tứ còn muốn giả vờ ngủ thì đã bị một chiến binh mặc áo giáp kín mít xách lên.

Người ngủ ở bên rìa doanh địa như hắn nghiễm nghiên vinh dự trở thành yêu tộc đầu tiên được kiểm tra.

Bàn tay mang giáp xách ở cổ hắn mang theo hơi lạnh thấu xương, giống như đã kết băng!

Giờ khắc này trong lòng Sài A Tứ cực kỳ hối hận, hối hận vì sao lại lấy mấy viên nguyên thạch, mấy chục tấm Ngũ Thù Hoàng Tiền và cả cái gì mà Chỉ Huyết Tán, Giải Độc Tán kia nữa!

Bây giờ có nói cũng nói không rõ!

Trốn?

Không nói tới chuyện có thể trốn thoát ngay trước mặt nhiều chiến binh như vậy hay không.

Trốn đi đâu?

Một phong lệnh truy nã của Chân Yêu đại nhân thôi cũng đủ để khiến hắn không còn chỗ dung thân giữa trời đất này. Cho dù muốn chạy tới chỗ Nhân tộc thì bản thân cũng phải có giá trị mới được, chỉ sợ vừa bước chân vào đã bị người ta nhốt lại làm Khai Mạch Đan.

Sài A Tứ ôm chặt gùi thuốc và áo choàng, chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Thượng Tôn! Thượng Tôn! Cổ Thần các hạ! Cổ Thần gia gia!

Cầu mong vị thần linh thượng cổ thần bí kia có thể giúp hắn giải quyết khó khăn trước mắt.

Nhưng gương Cổ Thần trong lồng ngực không hề có phản ứng.

Thậm chí hắn còn hoài nghi, có khi nào những chuyện hắn gặp được ngày hôm qua… chỉ là một giấc mơ?

“Nhanh lên! Lề mề cái gì!” Chiến binh mất kiên nhẫn đạp hắn một cái, sau đó xoay người đi thục giục các tiểu yêu khác.

Sài A Tứ tuyệt vọng đi ra ngoài doanh địa, nhưng chỉ thấy được góc nghiêng quyến rũ của vị nữ yêu tướng kia. Yêu tướng này nhanh chân đi lướt qua hắn, rút kiếm chỉ vào một yêu tộc cường tráng đang giận dữ phản kháng, lớn tiếng quát: “Quỳ xuống!”

Lúc ấy đầu gối Sài A Tứ lập tức mềm nhũn, quay đầu nhìn sang, phát hiện mũi kiếm đang chĩa vào yêu khác.

“Hả?”

Hắn thấp thỏm lo sợ nhìn trái nhìn phải, lại bị chiến sĩ bên cạnh sốt ruột đẩy một cái: “Tra xong rồi, mau cút!”

Vậy là… tra xong rồi?

Sài A Tứ không dám nói nhiều, ôm chặt gùi thuốc của mình, vội vàng đi ra ngoài.

Hắn cắm mặt đi thẳng, sau khi rời khỏi tầm mắt đám yêu binh, hắn vô thức bước nhanh hơn, càng đi càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cho đến khi đi vào Thiên Tức Hoang Nguyên lâu thật lâu, bị phong tuyết ập vào mặt mới giật mình phát hiện sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Từ hôm qua đến bây giờ, gương Cổ Thần giấu trong lồng ngững vẫn không hề có phản ứng.

Vị Cổ Thần kia đã rơi vào trạng thái ngủ say.

Điều này nghĩa là, cho dù hắn có vứt tấm gương này đi cũng không có việc gì?

Hắn có thể vứt tấm gương này đi rồi mang theo bộ Thiên Tuyệt Địa Hãm Bí Kiếm Thuật về thành, sau đó khắc khổ tu luyện, cố gắng trở thành một yêu bình cường đại?

Đạo đồ, Thần Đồ, dòng sông vận mệnh… những từ ngữ này lướt qua trong đầu hắn.

Chỉ là một yêu binh nhỏ nhoi… Nếu đã nằm mơ thì sao lại mơ mộng điều hèn kém như thế. Ít nhất cũng phải trở thành một yêu tướng, làm rạng rỡ tổ tông!

Sài A Tứ không biết vì sao ở nơi kẻ yếu tụ tập như doanh địa tiền thưởng lại có yêu quái kháng cự kiểm tra tự tìm đường chết. Hắn cũng không biết vì sao thứ mình chôm được trên thi thể lại không bị phát hiện.

Hắn chỉ cảm thấy mình đúng là trăm bề thuận lợi.

Có một câu nói thế nào ấy nhỉ… Thời tới trời đất cùng hợp lực, hết thời anh hùng cũng sa cơ!

Đây còn không phải là do vận mệnh phù hộ sao?

Sài A Tứ siết chặt cổ áo, giấu gương Cổ Thần sâu hơn một chút, tiếp tục bước đi trong gió.

Lần này eo và lưng của hắn thẳng tắp.

Một thời khắc nào đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, trên cánh đồng hoang mênh mông vô tận, chẳng có gì… tựa như tương lai ban đầu của hắn.

Khí hậu Thiên Tức Hoang Nguyên thay đổi ác liệt, sáng nóng như lửa tối đổ tuyết, phía Đông mưa đá phía Tây mưa trút, lại có ác thú hoành hành, thực sự không phải nơi thích hợp để sinh sống.

Yêu tộc xây dựng một thành trì tại nơi này, lấy Thiên Tức làm tên, cũng chỉ có một tòa thành này.

Sau khi Nhân tộc đánh vào thế giới Thiên Ngục và đứng vững gót chân, Thiên Tức Hoang Nguyên mới được khai phát sâu hơn. Ví dụ như Nam Thiên, Tích Lôi, Ma Vân, Bích Ba, Sư Đà… mới dần dần được xây dựng.

Trận chiến xảy ra tại nơi gọi là Yêu tộc Nam Thiên Môn, chiến hỏa đã dần tắt.

Đông đảo chiến sĩ Nhân tộc đang dần dần lui về bồn địa Ngũ Ác.

Chiến sĩ Yêu tộc cũng đang rút lui vào chỗ sâu trong Thiên Tức Hoang Nguyên dưới sự chỉ huy của mấy vị Chân Yêu.

Viên Tiên Đình đương nhiên không chịu chuyển thành nữa, không muốn mất mặt thêm nữa.

Là Kỳ Quan Ứng đích thân ra tay, ngăn chặn thành Nam Thiên ở ngay lối ra của Sương Phong cốc, lùi về va mươi mốt dặm.

Đối với đông đảo quân dân Yêu tộc, trận chiến này đương nhiên là Yêu tộc đại thắng.

Buồn cười là Khương Mộng Hùng vô mưu, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Lại tùy tiện dấy lên chiến tranh, đòi đánh đuổi phường bất nghĩa, nói cái gì mà muốn san bằng thành Nam Thiên trước lúc mặt trời lặn.

Điều hết trăm vạn đại quân Nhân tộc, vạn chiếc phi thuyền, mười mấy Chân Nhân, vô số chiến xa… ùn ùn kéo tới.

Kết quả thì sao?

Còn không phải bị đánh thẳng mặt, bất lực lui binh?

Nếu không phải bọn họ chạy nhanh như bôi dầu dưới lòng bàn chân thì Viên gia gia kia còn muốn mang binh đánh vào bồn địa Ngũ Ác!

Có một tin còn đáng mừng hơn là thiên tài số một của Nhân tộc đường thời, Quân Công Hầu trẻ tuổi nhất Tề quốc, tên là Khương Vọng, đã chết tại Sương Phong cốc.

Yêu tộc thắng được hiện tại, càng thắng được tương lai!

Đương nhiên, chiến tranh khó tránh khỏi hy sinh, thành Nam Thiên cũng có chút thiệt hại.

Nhưng chiến sĩ hy sinh đều có thể bù lại, tường thành hư hại cũng có thể tu bổ nhanh chóng.

Thành Nam Thiên lui về ba mươi mốt dặm, nhiều hơn một dặm so với Nhân tộc, là lễ nghĩa của Yêu tộc, là phép đối đãi của người trên cao dành cho khách dưới.

Sau đó, chiến trường Nam Thiên – Vũ An” được xác định là chiến trường chủng tộc cấp trung.

Cường giả siêu phàm tuyệt đỉnh của đôi bên đều ngầm đồng ý sẽ không tới đây nữa.

Một cuộc phong ba cứ thế lắng xuống như chưa từng xuất hiện.

Thiên yêu Viên Tiên Đình, Kỳ Quan Ứng, Chu Ý, An Sư Huyền, là những yêu tộc có công lớn!

Bình Luận (0)
Comment