Mày của Hồ Thiếu Mạnh đã cau chặt lại với nhau: “Chuyển giao cho quan phủ Gia Thành đi, các ngươi ai mang hắn đi một chuyến.”
Biểu cảm khó coi của Cát Hằng lại thả lỏng, chỉ cần Hồ Thiếu Mạnh không tính tự mình ra tay, vậy thì lão ta vẫn còn đường sống.
“Ta nhớ vừa rồi Hồ thiếu gia nói, ngươi có thể đại diện cho quan phủ?” Khương Vọng sắp kiềm nén tức giận không được, lạnh lùng nói: “Sao hiện tại lại muốn chuyển giao?”
“Họ Độc Cô!” Hồ Thiếu Mạnh âm trầm mà nhìn Khương Vọng: “Ta chịu đựng ngươi lần này là lần cuối cùng, nhưng sự nhẫn nại của ta là có hạn độ. Ta mặc kệ ngươi và Cát Hằng có ân oán gì, các ngươi tự rời đi hầm mỏ của ta, đi ra ngoài giải quyết. Muốn mượn đao giết người, cũng phải tự lượng sức mình, cây đao là ta này, ngươi có mượn được hay không!”
Hắn Hồ Thiếu Mạnh tuyệt không tin tên tu sĩ như không có đầu óc này có lòng công lý chính nghĩa gì cả. Theo gã ta thấy, Độc Cô An cứ nhằm vào Cát Hằng, bắt mãi không buông như thế, đơn giản chỉ là sớm có mối hận cũ, mượn cơ hội trả thù mà thôi.
Gã ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, dù sao Cát Hằng cũng không phải thứ tốt lành gì. Gã ta chỉ muốn mau chóng làm hầm mỏ bình tĩnh trở lại, thuận lợi đóng cửa.
Hai người này đánh sống đánh chết cũng chẳng sao cả, nhưng mà, phải đi ra ngoài đánh, sau khi rời đi hầm mỏ rồi đánh, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho phía Gia Thành chú ý, ảnh hưởng kế hoạch của gã ta.
Cát Hằng cũng kiềm nén giận dữ mà nói: “Độc Cô An, ngươi có ý kiến với lão phu thì không bằng để ngươi áp giải lão phu đi Gia Thành.Ân oán của chúng ta thì tự chúng ta giải quyết. Hiểu chuyện một chút, đừng quấy rầy Hồ thiếu gia.”
Lão ta đã hạ quyết tâm, đợi lát nữa rời khỏi hầm mỏ, cho dù phải trả giá ra sao cũng phải bùng nổ toàn lực, giết chết cái tên không có đầu óc này.
Quá ngu ngốc!
Lão ta chỉ nhằm vào hắn một lần, hắn lại ngoan cố cứng đầu muốn hại chết lão ta!
Khương Vọng khẽ lắc đầu, hắn đã hoàn toàn hiểu ra thái độ của những người này.
“Không cần phiền toái như vậy.”
Hắn khẽ thở dài một tiếng vì thiếu nữ đã mất mạng trong một buổi sáng đầu hạ kia.
Hắn bước lên trước một bước, đã đứng ở trước mặt Cát Hằng: “Ta quyết định thẩm phán ngươi ngay ở chỗ này.”
“Ngươi không nghe rõ sao?”
Hồ Thiếu Mạnh hơi đen mặt. Gã ta cảm thấy sự uy nghiêm của mình bị khiêu khích nhiều lần.
Hạng người không tên tuổi đáng chết này, tiểu tử không biết đến từ vùng nông thôn nào, hết lần này đến lần khác, quả thực cho hắn mặt mũi mà hắn không cần.
Gã ta tức giận hô lên “Hiện tại ngươi...”
Nhưng chữ “cút” kia bị nuốt xuống một cách miễn cưỡng.
“Ta là sứ giả của Trọng Huyền gia, tên thật là Khương Vọng. Ta đến từ Tề Quốc!”
Khương Vọng lạnh lùng cắt lời hắn.
“Nếu ngươi có bất kỳ nghi vấn nào đối với thân phận của ta, ngươi có thể liên hệ bất cứ ai trong Trọng Huyền gia để xác minh.”
“Nhưng cho dù ngươi có đồng ý hay không, có mong muốn hay không. Hiện tại, ta sẽ tiếp quản chuyện ở đây.”
“Đây là hầm mỏ của Trọng Huyền gia, ta là sứ giả của Trọng Huyền gia. Trọng Huyền gia trao cho ta quyền lực quản lý nơi đây, trong đó cũng bao gồm hình phạt! Ngươi đã không thể gánh vác trách nhiệm ngươi nên gánh. Cho nên, ta thay mặt Trọng Huyền gia thu hồi quyền lực này. Ta sẽ gánh vác chuyện này!”
Ban đầu hắn muốn chờ thêm một chút, lại xem kỹ Hồ Thiếu Mạnh có hoạt động gì, tính toán gì sau lưng. Như thế mới không có sơ hở nào, không uổng công hắn cố ý trà trộn vào hầm mỏ một chuyến.
Nhưng chờ đợi thêm nữa, có lẽ Cát Hằng sẽ chạy.
Hầm mỏ ngay ở đây, không chạy đi được. Nhưng thiên hạ lớn như thế, còn nhiều cống ngầm, kênh ngầm chứa chấp loại người như Cát Hằng.
Khương Vọng hoàn toàn không cân nhắc thêm nữa.
Hắn không thể bỏ qua lão già buồn nôn này.
Hắn không thể nhịn được nữa.
Hôm nay, Khương Vọng hắn đã không cần nhẫn nhịn nữa.
“Hiện tại ta nói.” Khương Vọng nhìn Cát Hằng nói: “Ngươi có tội. Ngươi làm nhục thị nữ, ép người vô tội phải chết. Ngươi... phạm tội giết người!”
Cát Hằng sửng sốt, không rõ vì sao Độc Cô An lại bất ngờ biến thành sứ giả của Trọng Huyền gia, Khương Vọng.
Nhưng lão ta phản ứng rất nhanh. Nếu Hồ Thiếu Mạnh không lên tiếng, thì có nghĩa là Trọng Huyền gia quả thật đã phái sứ giả tới.
“Khương đại nhân, Khương đại nhân! Tại hạ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, ngạo mạn rồi!” Lão ta luôn mồm xin lỗi.
Nói rồi, lão ta còn tự tát cho mình một cái, nói với giọng điệu khiêm tốn: “Đại nhân ngài xin rộng lượng, tuyệt đối đừng chấp nhặt với ta...”
Chỉ nhìn dáng vẻ khúm núm nịnh bợ lúc này của lão ta, ai có thể tưởng tượng được khi mới gặp lão ta vênh vang đắc ý cỡ nào?
“Ta chấp nhặt với ngươi làm gì?” Khương Vọng lạnh lùng nói: “Chuyện giữa chúng ta chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tội ngươi phạm là tội lớn.”
“Khương đại nhân.” Cát Hằng cười làm lành, nói: “Cái gọi là siêu phàm, đương nhiên đã không dính bụi trần. Người siêu phàm chúng ta, đã sớm không cùng một thế giới với những kẻ dung tục kia rồi. Ngươi và ta đều là tu sĩ siêu phàm, tội gì tranh chấp vì những con sâu, con kiến này?”
Lão ta cúi đầu rất thấp, lưng cũng rất còng: “Ngài có ý kiến gì, có bất mãn gì, ta đều có thể đền bù. Ta xuất thân từ Thanh Mộc Tiên Môn, nhất định có cách khiến cho ngài hài lòng.”
Lão ta đương nhiên có thái độ tốt, thoạt nhìn cũng rất đủ thành tâm.
Nhưng cho tới bây giờ, lão ta vẫn không biết mình đã làm sai điều gì.
Lão ta vẫn cho rằng sở dĩ Khương Vọng nhằm vào lão ta, là bởi vì lúc trước lão ta đắc tội, khinh thường hắn.
Từ đầu đến cuối, lão ta hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình đối với những người bình thường kia có lỗi gì. Dù là lăng nhục tỳ nữ, hay ép người ta phải chết.
Lão ta chỉ nhận sai ngoài miệng, mà không biết sai trong lòng.
Lão ta không phải đang nhận, lão ta chỉ đang chịu thua người có quyền lực cao hơn một cấp.
Lão ta căn bản không rõ, Khương Vọng mới lười so đo những lời nói khinh thường kia.
Vừa lúc, loại thái độ coi chúng sinh như cỏ rác, coi chúng sinh như con sâu, con kiến, loại thái độ hại chết người vô tội lại tự cảm thấy mình không sai này khiến Khương Vọng phẫn nộ.
Toàn bộ khu vực thành Phong Lâm đã bị hi sinh hết như vậy. Cả khu vực ấy đất sụt âm u, vô số linh hồn vĩnh viễn chìm sâu trong lòng đất, chỉ vì thành toàn Động Chân Cảnh của một mình Trang Thừa Càn!