Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sài A Tứ thường tới quán rượu Lão Viên uống rượu, đây cũng được coi là sản nghiệp của Hoa Quả Hội. Lần nào đóng lệ tiền, gã đều đến đó để đóng.
Lần này sau khi trở về thành và bán dược liệu xong, gã cũng đã đi nộp lệ tiền từ sớm rồi. Với chiếc cổ thần kính trong tay, gã còn hận bản thân không thể cô lập mình với thế giới bên ngoài, chờ đến khi thần công đại thành mới xuất môn, sau đó gã sẽ càn quét khắp bát phương, nghênh cưới Chu Lan Nhược, đạt đến đỉnh cao của yêu sinh... Sao gã có thể tự gây rắc rối cho chính mình?
Viên Dũng lạnh mặt nói: “Chúng ta đã không hợp tác với quán rượu Lão Viên nữa rồi, ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Từ nay về sau, ngươi phải đến sòng bạc của ta đóng tiền!”
“Xin lỗi, xin lỗi Ba gia, ta thực sự không biết!” Sài A Tứ cúi đầu xin lỗi: “Không biết là bắt đầu từ khi nào?”
Viên Dũng nhìn quanh viện tử tồi tàn, đúng là không thấy được bất kỳ thứ béo bở nào khác, thờ ơ nói: “Ngày hôm kia.”
“Được, tiểu yêu đã nhớ!” Sài A Tứ cung kính nói: “Tháng sau ta đã biết nên đi đâu đóng tiền rồi.”
“Tháng này thì sao?” Viên Dũng hỏi.
“Trước khi thay đổi quy củ, ta đã đên quán rượu Lão Viên nọp tiền rồi… Ngài xem xem, có thể đi bên đó hỏi một tiếng không...”
“Hả?” Viên Dũng cau mày lại: “Ta còn phải dọn dẹp cho sai lầm của ngươi hả?”
Sài A Tứ đã hiểu.
Tên Ba gia này rõ ràng là muốn lợi dụng việc thay đổi địa điểm giao tiền để kiếm thêm một khoản cho mình. Dù là giao tiền ở quán rượu Lão Viên hay là giao tiền ở sòng bạc, tất cả đều là của Hoa Quả Hội.
Chỉ có thứ lão nhân gia hắn ta tự mình đến cửa hỏi, mới là thứ trong túi hắn ta.
Nhưng dù đã hiểu rõ, Sài A Tứ cũng chỉ có thể nhận.
Giống như những ca từ trong bài dân ca đó: bò lăn lộn trong bùn với khuôn mặt tươi cười, là tiểu yêu quái trong thế tục. Mỉm cười bất đắc dĩ không nơi nương tựa, một con tiểu côn trùng vô tội đáng thương …
Gã mò mẫm hồi lâu trong lòng ngực, đếm ra tám đồng ngũ thù vương tiền, cung kính cầm trên tay: “Đây là lệ tiền của tháng này, ngài vui vẻ nhận cho.”
Đồng tiền có giá trị nhất của Yêu tộc đang lưu hành trên thị trường là đồng ngũ thù thiên tiền. Đồng thứ hai là đồng ngũ thù hoàng tiền, đồng cuối cùng là đồng ngũ thù vương tiền.
Một đồng ngũ thù thiên tiền tương đương với một trăm đồng ngũ thù hoàng tiền.
Một đồng ngũ thù hoàng tiền tương đương với một trăm đồng ngũ thù vương tiền.
Ngoài ra bên dưới ‘ngũ thù vương tiền’ còn có ‘đồng bối tiền’, bình thường còn được gọi là ‘đại tử nhi’, nó thường chỉ dùng để bổ sung và không thể mua bất cứ thứ gì hữu ích. Từ một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi đồng có thể đổi lấy một đồng ngũ thù vương tiền.
Nói đúng ra thì, mức phí mà Hoa Quả Hội thu cũng không được coi là cao. So với những bang hội được Vũ gia, Khuyển gia hậu thuẫn thì nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng khi sống ở thành Ma Vân, tất cả các loại thuế đã không hề thấp, lại phải bị các bang phái bóc lột, rồi lại bị tống tiền bởi những kẻ như tên Viên Dũng kia... Cuộc sống của một tên tiểu yêu như Sài A Tứ thực sự là không dễ dàng.
Nhìn thấy hiện kim, trên mặt Viên Dũng mới lộ ra hai phần ý cười, vươn tay ra cầm lấy: “Vừa rồi tay trơn đánh vào ngươi, ngươi đừng có phiền lòng, ngươi biết đấy, thật ra yêu như ta này cũng không có ý gì xấu, chỉ là tính khí không tốt lắm mà thôi.”
“Ta hiểu, ta hiểu.” Sài A Tứ gật đầu liên tục: “Yêu phẩm của ngài là tiếng tốt đồn xa. Hơn nữa ta da dày thịt thô, không cảm thấy đau một chút nào!”
Viên Dũng ha ha cười hai tiếng, vỗ vào vai gã một cái, lại nhìn quanh viện tử một vòng, thuận miệng nói: “Gần đây không có yêu quái nào tới đây ăn hiếp ngươi chứ?”
Nhiều năm như vậy, Sài A Tứ cũng đã sớm quen với điều này, gã không cảm thấy khuất tất hay nhục nhã gì cả, hi hi ha ha nói: “Đương nhiên là không, làm gì có ai không có mắt như vậy? Ta được Ba gia che chở cơ mà!”
“Tốt.” Viên Dũng mỉm cười, nhìn vào trong hai lần, đột nhiên nói: “Sao ngươi cứ đứng đó cản ta? Trong nhà có gì không thể nhìn à?”
“Không, không có gì.” Sài A Tứ biết có chuyện không ổn nên cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Ngài không phải không biết, cái nhà này của ta ấy, trộm tiến vào còn phải khóc nữa là …”
Nhưng Viên Dũng đã đẩy y ra: “Không phải là ẩn giấu bảo bối gì đó chứ? Ha ha.”
Hắn ta sải bước tiến vào bên trong nói: “Nghe nói ngươi gần đây không rời nhà, lại bắt đầu luyện kiếm... Có chuyện gì vậy, trong núi gặp được kỳ ngộ gì sao?”
Sài A Tứ theo sát phía sau, không giấu được vẻ hoảng sợ: “Ta chỉ đang tự mày mò luyện tập...”
Viên Dũng đột nhiên dừng lại và hét lên với bên ngoài: “Bên ngoài! Đóng cửa lại!”
Hai thuộc hạ mà hắn ta mang theo nở một nụ cười tàn ác đóng cửa viện tử lại.
Hắn ta dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn Sài A Tứ, thưởng thức sự lo lắng của Sài A Tứ: “Tứ nhi, Ba gia ta vẫn luôn thưởng thức ngươi, nhưng khi ngươi gặp được chuyện tốt gì lại không bao giờ nghĩ tới Ba gia, Ba gia khó mà vui mừng cho được.”
Tên tiểu quỷ hái thuốc này vẫn còn quá non nớt khi đứng trước mặt một yêu từng trải như hắn ta, căn bản không thể giấu được chút tâm tư nhỏ bé nào.
Bình thường chỉ lấy một đồng ngũ thù vương tiền đều đã ì à ì ạch, khóc lóc kêu cha gọi mẹ, thế mà hôm nay lại giao tới tám đồng, lại còn với bộ dạng sảng khoái đến thế? Rõ ràng là gần đây kiếm được khá nhiều!
Đặc biệt là bây giờ, vẻ mặt hoảng sợ của y đã nói lên tất cả. Một đao này mà không chặt xuống, thì sẽ uổng một tiếng ‘Ba gia’ mà hắn ta được gọi.