Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3311 - Chương 3311 - Trăng Đáy Nước (1)

Chương 3311 - Trăng đáy nước (1)
Chương 3311 - Trăng đáy nước (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Hu hu hu, hu hu hu…”

Đây là một căn phòng nhỏ vừa đơn điệu vừa trống trải.

Vuông vắn, trơ trọi, không có cửa sổ. Đóng kín tất cả, cũng ngăn cách tất cả.

Là đè nén.

Đồng thơi, cũng là an toàn.

Trong phòng không có một thứ gì.

Chỉ có một cô bé yếu ớt mặc váy dài trắng đang co ro trong bóng tối nơi góc tường. Đôi tay gầy gò của nàng ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào đó khóc thút thít.

Như một đóa hoa trắng lúc nào cũng có thể bị gió bẻ gãy.

Tiếng khóc của nàng cũng yếu ớt như vậy, không dám để người khác nghe thấy, đứt quãng, rấm rứt.

“Đứng lên! Đứng lên!”

Ngoài phòng đột nhiên vang lên một giọng nói vừa chói tai vừa oán độc, giọng nói này truyền từ xa tới gần một cách nhanh chóng, như muốn đụng nát cả căn phòng này: “Trúc Bích Quỳnh, sao ngươi có thể vì một thằng đàn ông tồi mà trở nên như vậy!”

Cô bé mặc váy trắng rùng mình một cái, ngẩng đầu lên…

Giờ phút này, đôi mắt tĩnh lặng của nàng đang nhìn mình trong gương.

Trúc Bích Quỳnh trong gương, thân mặc đạo phục chân truyền Điếu Hải Lâu, ngồi trên ghế trúc, như một mỹ nữ bị đóng khung trong lồng kính. Tóc đen xõa xuống vai, mặt mày lạnh lùng, mi mắt không lay động, con ngươi không gợn sóng, nào có nửa phần ngây ngô sợ hãi lúc trước?

Quần đảo gần biển xuân đang tới, bạch mi đỗ quyên đã nở rộ khắp Hoài đảo.

Hoa đỗ quyên chỉ có ở Hoài đảo, có cái tên này là do cánh hoa có hai nếp nhăn màu trắng. Có câu “Lương nhân chưa về, đỗ quyên đã bạch mi.”

Khi còn sống, Bích Châu bà bà rất thích loài hoa này. Thường ngồi thưởng thức một mình.

Khi đó Trúc Bích Quỳnh còn chưa hiểu được tâm trạng này.

Lúc này đang đang ngồi một mình giữa sân viện đơn độc trên Hoài đảo, ngón tay ngọc cầm chiếc lược gỗ chải lên mái tóc dài của mình.

Còn có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, còn có những con mòng biển mỏ xanh tự do tự tại bay qua ô cửa sổ.

Là đệ tử chân truyền của Tịnh Hải trưởng lão Điếu Hải Lâu, lẽ ra cuộc sống của Trúc Bích Quỳnh tại quần đảo gần biển phải vô ưu vô lo mới đúng.

Bản thân nàng đã có thực lực không tầm thường trong thế hệ trẻ tuổi, huống hồ Cô Hoài Tín lại còn là một vị Chân Nhân đương thời thích bao che khuyết điểm.

Thế nhưng động tác chải tóc của nàng lại rất chậm, giống như quên mất cách chải tóc. Trong đôi mắt bình tĩnh giống như ẩn chứa tâm sự sâu thẳm nơi đáy nước.

Trong mùa xuân tràn trề sức sống này, có một buổi sáng đầy ắp hy vọng.

Tấm gương đồng trước mặt nàng đột nhiên nổi lên gợn sóng như mặt nước.

Gương mặt trong tấm kính đang vặn vẹo giữa làn sóng, rồi hóa thành dung nhan một cô gái khác. Đường nét trên gương mặt giống Trúc Bích Quỳnh đến mấy phần, nhưng ngũ quan vốn nên dịu dàng hào phóng lại trở nên hung tợn, biểu cảm vô cùng oán độc.

“Trúc Bích Quỳnh! Ngươi định trốn tránh ta đến khi nào?”

Nàng ta quát lên câu này với giọng điệu hung ác, sau đó lại trở nên dịu dàng, nét mặt cũng giãn ra như bánh rán: “Quên tỷ tỷ quan tâm chăm sóc ngươi thế nào rồi ư, tốt với ngươi thế nào rồi ư?”

Trúc Bích Quỳnh ngưng chải tóc: “Không, ta không trốn tránh ngươi.”

“Vậy ngươi đang nghĩ cái gì?” Cô gái trong gương ân ần nói: “Mấy ngày nay ngươi đều không lo luyện công…”

Mi mắt Trúc Bích Quỳnh sụp xuống, che giấu rất nhiều cảm xúc xuống sâu xuống đáy biển.

Nghĩ cái gì?

Nghĩ tới cô bé nhát gan yếu ớt trước kia.

Nghĩ tới Khương Vọng trước khi tới Yêu giới từng tới quần đảo gần biển tìm nàng, muốn trực tiếp nói cảm ơn nàng.

Nhưng nàng không gặp.

Chỉ là nàng không muốn một lời cảm ơn giữa hai người bằng hữu.

Không ngờ một lần chần chừ khi đó lại hóa thành vĩnh biệt.

“Vì sao lại không nói lời nào?” Cô gái trong gương đột nhiên xích lại gần mặt gương, lại bắt đầu nổi cáu, sự oán độc trong đôi mắt như muốn vọt ra khỏi mặt kính: “Có phải lại nghĩ tới cái tên Khương Vọng kia không? Chết cũng chết rồi, nhớ cái gì nữa! Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên ngụy quân tử mua danh chuộc tiếng, xem ngươi như quân cờ mòa thôi. Khi đó cứu ngươi cũng chỉ vì kế hoạch của Tề quốc, muốn dao động quyền uy của Điếu Hải Lâu, sao ngươi còn chưa chịu nhìn rõ? Trên đời này chỉ có tỷ tỷ thật lòng đối tốt với ngươi, Trúc Bích Quỳnh! Sao ngươi còn chưa chịu nhìn rõ?”

“Trúc Bích Quỳnh, nói chuyện! Trúc Bích Quỳnh!”

Cô gái trong gương nói mãi không dứt: “Trúc Bích Quỳnh! Ngươi…”

“Đừng gọi nữa!” Trúc Bích Quỳnh đột nhiên đứng lên, quát ngược lại!

Nhưng cảm xúc đột nhiên bộc phát này lại bị nàng lập tức kìm lại. Nàng nhìn gương mặt vừa kinh ngạc vừa tổn thương của Trúc Tố Dao trong tấm kính, xoay người đi ra ngoài, giọng điệu sa sút: “Ta rất mệt mỏi, tỷ tỷ.”

“Ha ha ha ha…” Cô gái trong gương thoạt tiên là kinh ngạc, sau đó là đau khổ, rồi lại bật cười: “Ngươi dám quát ta, ngươi vì một gã đàn ông xấu xa, vì một người ngoài mà quát tỷ tỷ ruột của ngươi?”

“Ngươi còn là người sao? Ngươi có còn lương tri hay không?” Nàng ta giương nanh múa vuốt, nổi điên lên: “Là ai nuôi lớn ngươi? Là ai bảo vệ ngươi? Là ai cho ngươi ăn, cho ngươi mặc? Ngươi đúng là đồ súc sinh!”

“Hu hu hu…” Cô gái trong gương lại bắt đầu thút thít: “Vì sao ngay cả ngươi cũng không hiểu ta? Ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Từ nhỏ ta đã chăm sóc ngươi, vừa làm cha vừa làm mẹ, khi đó ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cũng muốn được chăm sóc… Ta dành hết tất cả mọi thứ tốt đẹp cho ngươi, vất vả lắm mới vào được tiên môn cũng phải mang theo ngươi bên cạnh, bà bà nói ngươi tư chất không tốt, ta đã quỳ gối ngoài cửa suốt ba ngày… Bích Quỳnh, tỷ tỷ đối xử với ngươi không tốt sao? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Ta cố gắng sống sót, đối xử thật lòng với tất cả mọi người, chưa từng có ý hại người, chưa từng làm chuyện xấu. Nhưng vì sao những người kia đều chỉ muốn lợi dụng ta, đều muốn tổn thương ta? Rõ ràng ta mới là người bị tổn thương, vì sao các ngươi đều cảm thấy ta mới là người sai? Vì sao ngay cả muội muội mà ta thương yêu nhất cũng chán ghét ta, vứt bỏ ta? Vì sao, hu hu hu hu…”

Bình Luận (0)
Comment