Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3321 - Chương 3321 - Đợi Đến Khi Gió Nổi Mây Phun (2)

Chương 3321 - Đợi đến khi gió nổi mây phun (2)
Chương 3321 - Đợi đến khi gió nổi mây phun (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Ai?"

Kiếm trong tay gã chưa ngừng, chỉ lên tiếng hỏi.

Bây giờ cũng đã dưỡng ra được mấy phần khí độ, ngôn hành cử chỉ đều đang tiến thẳng gần đến thiên mệnh chi yêu chân chính.

Ngoài cửa vang lên tiếng đáp lại giòn giã: "A Sài ca, là ta."

Khí thế cường giả tan rã trong nháy mắt, Sài A Tứ toét miệng cười: "À à! Đến đây!"

Gã vội vã chạy vào phòng, muốn lau mồ hôi trên người, thay một bộ y phục khác, thuận tiện dọn gọn lại gian phòng một chút, nhưng chạy được một nửa bỗng nhiên hiểu ra gì đó, lập tức ngừng chân lại, trở về mở cửa. Vừa múa kiếm vừa lên tiếng gào biểu hiện mình đây là đang thu kiếm chiêu về. Đồng thời âm thầm vận kình để các khối cơ bắp trên người lại càng căng đầy hơn, để mồ hôi chảy xuôi theo đường cong xinh đẹp.

Lúc này mới kéo cửa sân ra, quả nhiên thấy được Viên Tiểu Thanh thiên kiều bá mị.

Cũng quả thực nhận được ánh mắt vừa tán thưởng vừa e lệ của Viên Tiểu Thanh.

Lão trạch xa xôi, hẻm nhỏ không thấy tên yêu nào khác.

Chỉ có mỗi mình cô nương xinh đẹp này đứng ở đây, khiến con ngõ đơn sơ này cũng bất giác tỏa ra ánh sáng.

Sài A Tứ dùng khăn mặt lau mồ hôi, như lơ đãng nói: "Tiểu Thanh muội muội, sao hôm nay muội lại rảnh rỗi tới đây vậy?"

Viên Tiểu Thanh chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu đánh giá gã: "Ngày nào A Sài ca cũng dụng công như vậy sao?"

Nét mặt của nàng ta ngây thơ thuần khiết nhưng tư thế này lại càng hiển lộ đường cong lả lướt, cảnh xuân mơn mởn.

Sài A Tứ dùng sức khống chế tầm mắt của mình, hi vọng mình có thể biểu hiện được phong phạm quân tử trong chúng yêu nhưng dù thế nào trong lòng cũng khó kiềm chế, mới mở miệng đã gần như lộ nguyên hình: "À, mỗi ngày ta đều rất nhớ muội... A, không phải không phải, dụng công! Ta thích dụng công!"

"Nói cái gì đó!" Viên Tiểu Thanh giận dỗi mắng, xấu hổ dậm chân. Nhưng lại vụng trộm nhìn gã, nói: "Tới giờ huynh vẫn chưa từng mời ta đến làm khách lần nào."

Sài A Tứ âm thầm cắn đầu lưỡi, tỉnh hồn lại, vò đầu nói: "Hàn xá đơn sơ, ta ngại..."

"Ta thấy nơi này rất tốt mà!" Viên Tiểu Thanh chắp tay sau lưng, tự nhiên rảo bước trong viện tử, tò mò nhìn xem khắp nơi: "Rất... không lộn xộn!"

Sài A Tứ bất giác đóng cửa sân lại, đi theo sát sau lưng nàng ta.

"À, đúng rồi!" Viên Tiểu Thanh đột nhiên quay đầu, suýt nữa đụng vào Sài A Tứ, liền bật cười khanh khách.

Nàng ta đưa hộp gấm vẫn luôn giấu ở sau lưng lên trước mặt: "Đây là Long Hổ Tham ta vừa mưa được, rất tốt cho việc nuôi dưỡng thể phách. Gần đây huynh chiến đấu vất vả rồi, nên dùng đi."

Long Hổ Tham là thứ chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, giá cả đắt đỏ, cũng không biết Viên Tiểu Thanh đã phí bao nhiêu tâm tư, có lẽ còn phải lấp thêm cả đồ cưới vào.

Có điều, Sài A Tứ không biết cái gì là ngại ngùng, liền đưa tay nhận lấy: "Thật ngại quá..."

Lại không cẩn thận cầm lấy bàn tay ngọc mềm mại kia.

Nhưng Viên Tiểu Thanh không dãy dụa.

Gã cũng không buông ra.

Cầm tay nhìn nhau trong viện, nhất thời vô thanh thắng hữu thanh.

Sài A Tứ há to miệng, đang muốn nói gì đó.

Viên Tiểu Thanh đã ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp kia đỏ bừng, chẳng khác nào nụ hoa đầu xuân, ráng chiều cuối ngày.

"A Sài ca." Thanh âm của nàng ta vô cùng mềm mại, trong mắt như có muôn vàn sóng nước: "Nghe nói gần đây huynh đang sưu tầm các loại điển tịch của phật gia, sao vậy, huynh muốn làm hòa thượng à?"

Trong khoảng thời gian này, tiếp xúc với nhau nhiều, hai yêu này đã là tình chàng ý thiếp, mắt đi mày lại, chỉ còn tầng giấy cửa cản cuối cùng mà thôi.

Có lẽ đoạn vờn nhau này còn kéo dài nhưng Sài A Tứ lại đột nhiên sưu tập kinh phật, thỉnh thoảng còn nói mấy lời của phật môn trước mặt đám tiểu đệ, có mấy phần như đã hiểu thấu hồng trần khiến Viên Tiểu Thanh vô cùng sốt ruột. Vậy nên, hôm nay nàng ta mới tìm dến cửa, muốn xem thử có phải gã muốn xuất gia thật không.

"Sao, sao có thể, sao nỡ bỏ..."

Nhìn nữ yêu mỹ mạo gần trong gang tấc, Sài A Tứ chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khó biểu đạt hết ý.

"Sao nỡ bỏ cái gì?" Viên Tiểu Thanh khẽ nói: "Ta thấy huynh cũng không giống..."

Đôi môi đỏ kia hơi cong lên, giống như mang theo ma lực vô tận.

Cả thế giới chỉ còn thuần một màu đỏ.

Trong đầu hình như có một tiếng oong vang, như bị quỷ thần sai sử, Sài A Tứ trực tiếp cúi đầu hôn lên.

"Đừng... Tiểu Sài ca..." Viên Tiểu Thanh kháng cự yếu ớt, sự cự tuyệt của nàng ta càng giống như đang cổ vũ.

Sài A Tứ ôm ngang nàng ta lên, miệng cũng không nhàn rỗi, cứ như vậy nồng nhiệt đi vào trong phòng.

Đương nhiên, gã bận tay luôn chân, khí huyết dâng tràn, cái gì cũng không quan tâm... Nhưng dù sao gian phòng cũng quá đơn sơ, chỉ giương mắt liền nhìn thấy điện thờ kia cùng bảo kính trên đó.

Một cái váy bay lên, chuẩn xác trùm lên điện thờ.

"Cái kia, Thượng Tôn..."

Vị thần linh vĩ đại hộ đạo cho thiên mệnh chi yêu nào đó đang giám sát toàn cảnh, đột nhiên nghe được thanh âm như vậy cùng với tiếng thở dốc.

Lúc này Thượng Tôn cũng không đáp lại.

Uy nghiêm của thần không cho phép hắn đáp lại cái gì.

Nhưng thanh âm trong lòng Sài A Tứ cũng không từ bỏ: "Ưm... Thượng Tôn?"

Ngươi mẹ nó có chuyện gì...

Có rắm mau...

"Nói!"

Cuối cùng Thượng Tôn chỉ truyền về một chữ này.

Sài A Tứ thành thành thật thật: "Ngài có thể đừng nhìn không?"

Cổ Thần vĩ đại giận tím mặt: "Nói cái gì đó! Lẽ nào lại như vậy! Ngươi nghĩ bản tọa là ai? Sao bản tọa phải nhìn lén một tiểu yêu như ngươi? Chư thiên vạn giới, triệu hội thời quang, bản tọa đã từng chứng kiến vô số thứ, đã sớm không thèm để ý đến những thứ này! Ngươi vốn không hiểu, nhục dục là dục vọng cấp thấp cỡ nào, tiểu yêu vô tri nhà ngươi, sao có thể hiểu được sự huyền diệu của đại đạo!"

"Vậy..." Sài A Tứ thở dốc, nói ở trong lòng: "Có biện pháp song tu hữu diệu nào... Là cái có thể thành đạo ấy? Ngài có thể dạy ta mấy chiêu được không?"

Nghiệt súc! Cút!!

Đương nhiên Cổ Thần vĩ đại sẽ không thất thố như vậy, cuối cùng chỉ im miệng không nói, tạm thời ngăn cách liên hệ.

...

Bình Luận (0)
Comment